Nhóm dịch: Thiên Thượng Nhân Gian
Phụ trách: Vô Tà Team
Tô Mạn lập tức đưa ra một chủ ý: “Xưởng ở trong huyện chúng ta, chúng tôi có thể không giúp đỡ sao? Xưởng nung gạch, xưởng quần áo người ta có thể cho mua chịu, chúng tôi cũng có thể cho mua chịu, hơn nữa chúng tôi cũng không thúc giục trả nợ, chỉ cần công nhân mỗi tháng lấy một phần lương ra trả là được rồi.”
Dù sao cũng đều ở huyện này, hơn nữa còn là công nhân có đơn vị trong xưởng quốc doanh, Tô Mạn cũng không lo họ quỵt nợ. Đến lúc đó trừ trực tiếp từ trong tiền lương và chuyển vào tài chính của xưởng. Hơn nữa, muốn hoàn thành đồ gia dụng, trong một chốc sẽ không thể làm ra được, vừa thu tiền vừa làm, không lỗ đi đâu được.
Nghe thấy đề nghị của Tô Mạn, lãnh đạo của các xưởng này cũng khá do dự, cảm thấy chuyện có chút phiền phức. Mỗi tháng còn phải tính thêm một khoản nợ.
Tô Mạn nói: “Điều chúng ta theo đuổi không phải là cho các công nhân sống cuộc sống hạnh phúc hay sao. Cũng không cần xưởng bỏ ra một đồng nào, có thể làm cho công nhân trong xưởng cảm nhận được cuộc sống hạnh phúc. Chúng ta là trên nguyên tắc tự nguyện, sẵn lòng cho mua chịu đồ gia dụng, chúng ta cứ cung cấp cho công nhân sự tiện lợi này, người nào không muốn thì chúng ta cũng không cưỡng cầu được.”
Cô lại thêm một câu: “Đơn đặt hàng đầu tiên sẽ có ưu đãi.”
“……”
Đơn đặt hàng của bên huyện này lần lượt kéo đến. Bởi vì rất nhiều xưởng bây giờ vẫn chưa giao nhà cho nhân viên, cho nên vẫn chưa cần gấp. Nhưng mà các công nhân biết có thể mua chịu, không gấp trả tiền hàng, nên nghĩ đặt đồ gia dụng trước. Tránh để ngày nào đó xưởng gia dụng lại lật lọng.
Kiểu dáng cũng không yêu cầu gì nhiều, cứ dựa theo kiểu mà các công nhân trong tỉnh dùng là được rồi.
Có đơn hàng này của huyện, trong vài tháng tiếp theo, mấy chục người trong xưởng gia dụng này không cần phải lo đói kém rồi. Mỗi tháng, riêng tiền trả nợ của công nhân đã có thể phát lương cho mọi người rồi, còn có thể lần lượt trả hết nợ.
Tạm thời trong xưởng có nguồn thu nhập ổn định, Tô Mạn có tâm tư nghĩ đến con đường phát triển lâu dài của xưởng gia dụng sau này rồi.
Chỉ dựa vào việc hợp tác với những xưởng này thì không lâu dài được. Cũng giống như trước kia ở công xã Bắc Hà vậy, nếu như ngày nào đó cô đi rồi, người kế thừa xưởng này lại không có những suy nghĩ như cô, xưởng sẽ không tồn tại được.
Không có một đơn hàng lâu dài thì không ổn, cho dù là xưởng gia dụng bên công xã Bắc Hà thì cũng như vậy. Xưởng gia dụng mà cô làm không giống với trong tỉnh.
Xưởng gia dụng trong tỉnh là xưởng gia dụng uy tín lâu năm, muốn người có người, muốn chính sách có chính sách, đồ gia dụng được làm ra cũng được bán khắp nơi trên toàn quốc. Không lo không có nguồn tiêu thụ.
Bây giờ trong huyện vẫn chưa có nguồn tiêu thụ cố định. Vẫn phải mưu cầu sự phát triển. Bất kể là ai đến xưởng, cô đều không phải lo lắng về nguồn tiêu thụ, đợi tìm được nguồn tiêu thụ thích hợp rồi, cô có thể đặt xưởng bên Bắc Hà làm xưởng thứ hai và dẫn dắt xưởng của Bắc Hà.
Tô Mạn ở trong phân xưởng kiểm tra tiến độ công việc, cũng xem thử thứ đồ mà xưởng mình làm ra có chất lượng thế nào. Cô hi vọng xưởng có thể làm ra đồ gia dụng tốt hơn. Như thế mới có sức cạnh tranh.
Lúc Tô Mạn đến phân xưởng, Trần Minh Hoa luôn muốn tìm cô nói chuyện.
Sau khi đến xưởng khởi công, ông ta phát hiện đồ gia dụng bây giờ có hơi khác so với lúc trước làm, kiểu dáng rất độc đáo.
Trần Minh Hoa bỏ thời gian ra nghiên cứu, phát hiện kiểu đồ gia dụng này quả thực có đặc điểm riêng của nó. Nhưng mà cũng có khuyết điểm nhất định. Ví dụ như, cái cửa kéo này, mỗi lần mở ra, chỉ có thể nhìn thấy một nửa cái tủ, ông ta cảm thấy có thể thêm một ống thép rãnh, sau đó đổi thành cửa ba cánh. Lúc làm thì có hơi phức tạp một chút, nhưng lúc dùng thì rất tiện lợi. Cánh cửa ở giữa, ông ta cảm thấy có thể nạm gương lên. Sau đó thực hiện một số công đoạn xử lý trên tủ để nó trở nên tinh tế hơn.
Thân là một người thợ mộc, Trần Minh Hoa quả thực không thích những đồ gia dụng làm đơn giản thế này, cảm thấy phải làm kỹ lưỡng hơn.
Ông ta đã nhịn mấy ngày nay rồi, có hơi ngại đi tìm lãnh đạo nói chuyện.
Tô Mạn kiểm tra công việc, phát hiện những công nhân này làm việc rất nhanh. Không hề vì vừa trở thành công nhân mà không quen tay, ngược lại họ làm rất tỉ mỉ. Cô cảm thấy những người thợ mộc này có thể bình thường cũng thường xuyên làm việc, chắc là có âm thầm nhận việc.