Trở Lại Thập Niên 60 Tôi Bị Hệ Thống Hố ( Dịch Full)

Chương 377 - Chương 377 - Thăng Chức

Chương 377 - Thăng chức
Chương 377 - Thăng chức

Nhóm dịch: Thiên Thượng Nhân Gian

Phụ trách: Vô Tà Team

Tô Mạn vui mừng nói: “Thợ mộc Trần, chú thiết kế những đồ gia dụng này thật sự rất tốt, cháu cũng có một vài suy nghĩ, xem thử suy nghĩ này của chúng ta có thể kết hợp lại với nhau không, để làm ra sản phẩm tốt hơn.” Cô nhìn đồng hồ trong văn phòng, nói: “Thế này đi, bây giờ muộn rồi, chúng ta đi ăn cơm trước, cháu mời thợ mộc Trần ăn cơm, chúng ta vừa ăn vừa nói.”

Nhận được sự khẳng định của Tô Mạn, lòng Trần Minh Hoa vui mừng không thôi, thật ra ông ta cũng rất lo lắng lãnh đạo cấp trên sẽ không chịu nghe ý kiến của công nhân, ông ta cũng chuẩn bị tinh thần làm không công luôn rồi, nhưng không ngờ cô gái xưởng trưởng trẻ tuổi này lại ủng hộ suy nghĩ của ông ta thật.

Nghe thấy Tô Mạn muốn mời ăn cơm, ông ta còn có chút ngại: “Hay để chú về nhà ăn đi.”

Tô Mạn nói: “Về làm gì chứ, cứ để cháu mời chú ăn cơm, cháu cũng vì muốn tiếp tục bàn chuyện công việc với chú. Đây đều là vì công xưởng, vì công việc.”

Nói rồi Trần Minh Hoa với với cô cùng đi ra khỏi văn phòng, khỏa cửa lại rồi đến quán cơm quốc doanh.

Nhân thời gian ăn cơm, Tô Mạn lại bàn chuyện với Trần Minh Hoa. Có thể phân loại đồ gia dụng ra để chế tạo không, đồ gia dụng cùng một phong cách làm thành nhiều loại kiểu dáng, đồ gia dụng càng đắt thì làm càng tinh xảo. Như thế có lợi cho người dân có nhiều sự lựa chọn hơn.

Đối với đồ gia dụng mà nói, Tô Mạn chỉ tính là người mới vào nghề, còn Trần Minh Hoa chính là dân chuyên nghiệp trong ngành. Còn là kiểu người có trình độ rất cao. Vừa nghe thấy suy nghĩ của Tô Mạn, ông ta hiểu ngay, còn có thể cung cấp một vài ý kiến thích hợp cho Tô Mạn.

Ăn xong bữa cơm, Tô Mạn cảm thấy bữa cơm này đúng là không uổng phí. Cô xác định là bản thân nhặt được của quý rồi.

“Thợ mộc Trần, những ý kiến mà chú đề nghị đều rất tốt, cháu muốn đưa đồ gia dụng của chúng ta đến tỉnh, bán cho công ty bách hóa bên kia. Mấy hôm nay chú không cần đẩy nhanh tiến độ nữa, tìm hai người thợ khác cùng nhau làm một bộ tủ quần áo hoàn chỉnh trước.”

Trong số đồ gia dụng, tủ quần áo là hàng tiêu thụ tốt nhất. Thường thì kết hôn chuyển nhà đều không thể thiếu loại gia dụng này. Muốn chào hàng thì cô muốn chọn tủ quần áo để chào hàng.

Cô lại phải đến xưởng gương bên kia mua chịu rồi. May mà quan hệ với tiệm cơm quốc doanh trong tỉnh khá tốt, có tiệm cơm quốc doanh làm mối trung gian giới thiệu, chuyện này cũng không khó.

Để khích lệ Trần Minh Hoa, Tô Mạn cũng hứa với ông ta, chỉ cần làm tốt, chức chủ nhiệm phân xưởng trong xưởng, cô có thể quyết định giao cho ông ta.

Đây cũng là lý do tại sao ban đầu cô chỉ tuyển có hai mươi người, bởi vì người ít, quản lý giai đoạn trước sẽ đơn giản, bổ nhiệm cán bộ cũng đơn giản hơn. Đợi lãnh đạo trong xưởng lần lượt ổn định rồi, cô có thể mở rộng việc tuyển dụng.

Trần Minh Hoa kích động đến mức cổ đỏ cả lên.

……

Lúc xưởng gia dụng bên này đang hăng hái, tất bật sản xuất thì giấy báo trúng tuyển kỳ thi tuyển sinh đại học cao đẳng cũng được phát ra.

Tô Mạn bận rộn cũng không chú ý đến chuyện này, cho đến khi Tô Thu Nguyệt vui mừng chạy đến đến huyện tìm cô.

….

“Em à, em nói coi rốt cuộc chị đi làm giáo viên ổn hơn hay đi học sẽ tốt hơn. Từ khi lấy được thư thông báo, chị cứ mãi cân nhắc chuyện này. Người trong nhà đều khuyên chị đi học, nhưng chị cảm thấy mình nên nghe ý kiến của em thì hơn.”

Tô Thu Nguyệt chống tay xuống bàn làm việc ở xưởng gia dụng, tỏ vẻ khoe khoang. Tô Mạn cảm thấy nếu mình gắn cho cô ta cái đuôi, không chừng cái đuôi ấy vểnh lên tận trời.

Tô Mạn liếc nhìn Tô Thu Nguyệt, thở dài nói: “Chị nói coi mấy năm trước, rốt cuộc chị đã làm gì đi, gặp chuyện lại ôm chân Phật[1], thà để chị thi đậu trường trung cấp ở huyện cho rồi. Nếu mấy năm trước chị không có nhiều ý đồ xấu thì làm sao không thể vào đại học Bắc Kinh như bây giờ?”

[1] Gặp chuyện lại ôm chân Phật: Ý nói có việc cần thì nhờ vả sự giúp đỡ, ngày thường không màng đoái hoài.

Những lời này khiến Tô Thu Nguyệt nghe mà nhói lòng, cô ta trợn mắt nhìn Tô Mạn: “Thôi em đừng nói nữa, lúc cầm được thư thông bảo, chị đã có suy nghĩ ấy rồi. Em nói coi tại sao mấy năm đó trái tim chị lại bị mỡ heo lung lạc chứ?”

“...” Tô Mạn vốn chỉ muốn kích thích đối phương, ai ngờ người ta nghĩ như thế thật.

Hay lắm, đây mới thật sự là khoe khoang, cảm thấy mình lại dốc sức một phen là có thể thi đậu đại học Bắc Kinh.

Bình Luận (0)
Comment