Nhóm dịch: Thiên Thượng Nhân Gian
Phụ trách: Vô Tà Team
Cả tỉnh thành chỉ có một xưởng làm đồ gia dụng, không những cung ứng cho nơi này mà còn cung ứng đến nơi khác. Nhờ có nguồn tiêu thụ lớn mạnh nên xưởng làm đồ gia dụng của tỉnh thành có danh tiếng rất tốt. Trong mắt người nơi đây, người ngoài đều đến mua, chứng tỏ hàng của xưởng bền. Người mua quá nhiều, cung không đủ cầu, nếu không thì lần trước, số đồ gia dụng giá rẻ của Tô Mạn cũng không được tiêu thụ tốt đến vậy. Bởi vì danh tiếng kia nên Tô Mạn luôn lo lắng, cho dù mình làm đồ gia dụng rồi đưa tới công ty bách hóa cũng không bán ra được.
Đều cần phiếu công nghiệp và nhiều tiền như nhau, nếu công ty bách hóa có thể cung ứng đồ gia dụng cho những xưởng lớn ở tỉnh thành thì xưởng lớn ấy cần gì phải mua sản phẩm đồ gia dụng của xưởng nhỏ ở huyện, thành ra trừ khi cô bán rẻ thì mới có khả năng cạnh tranh. Thế nhưng Tô Mạn không thích làm như vậy, trước đây cô hợp tác với các nhà xưởng, bán giá thấp vì số đồ gia dụng ấy cũng không quá đẹp. Tô Mạn không muốn đi đường dưới thấp mãi, cô cũng có dã tâm của mình, mong muốn đồ gia dụng do xưởng mình làm ra có thể bán đến nơi khác. Tạo dựng danh tiếng rồi, sau này trụ cột sản nghiệp ấy mới có thể đứng sừng sững không ngã.
Tô Mạn xem tủ hàng mẫu ở tầng hai bán đồ gia dụng, trong lòng cô có tính toán. Thời buổi này toàn dùng gỗ thật để làm, nước sơn cũng vậy, không hề tồn tại chuyện ăn bớt ăn xén nguyên vật liệu.
Vì thế về mặt chất lượng, sản phẩm ở xưởng cô cũng không khác với bên tỉnh thành là bao.
Về phần kiểu dáng, trái lại chưa đạt đến độ hoàn mỹ như nhóm của Trần Minh Hoa.
Tô Mạn cảm thấy xưởng lớn cũng có mặt trái của xưởng lớn, đó là quá nhiều lãnh đạo, thành ra rất nhiều người thích giữ khư khư những gì đã có, không thích thay đổi, hơn nữa họ còn cảm thấy đã có danh tiếng, cứ tiếp tục như thế là ổn. Thế nên nhiều năm trôi qua, đồ gia dụng của xưởng này cũng chỉ có một kiểu dáng.
Tô Mạn cảm thấy mình cần chú ý điều đó, đợi sau này quy mô của xưởng lớn hơn, cô sẽ thành lập bộ phận thiết kế.
“Đồng chí, cô muốn mua đồ gia dụng à, có mang theo phiếu không?” Người bán hàng thấy Tô Mạn xem cả buổi mà không hé răng nên mới thuận miệng hỏi cô. Dù sao tiết trời nóng nực, có người cứ đi tới đi lui ở trước mặt, cực kỳ khiến người ta phiền lòng.
….
Tô Mạn lấy chứng nhận công tác ra đưa cho nhân viên bán hàng xem: “Xin chào đồng chí, tôi là xưởng trưởng xưởng đồ gia dụng huyện Nam Bình. Lần này tôi đến đây để nói chuyện với giám đốc cửa hàng bách hóa của cô về đồ nội thất.” Giám đốc cửa hàng bách hóa mà cô nói cũng chính là tổng giám đốc của cửa hàng này. Chẳng qua là bây giờ mọi người còn chưa quen gọi tổng giám đốc gì đó mà hay gọi là giám đốc.
Nhân viên bán hàng trố mắt nhìn nội dung trên giấy chứng nhận công tác, rồi cẩn thận nhìn lại Tô Mạn.
Cô ta không biết rằng trên thực tế xưởng đồ gia dụng huyện Nam Bình chỉ có hơn hai mươi công nhân, vẫn nghĩ đó là một nhà máy với hàng trăm người. Nhìn thấy chức danh của Tô Mạn, cô ta cảm thấy không thể tin được.
Vậy mà lại có một xưởng trưởng trẻ như vậy.
Tô Mạn nhìn dáng vẻ kinh ngạc của cô ta khi nhìn mình cũng không lấy làm lạ. Suy cho cùng, tuổi của cô quả thực là một điểm yếu. Nhưng điều này không thể thay đổi được. Cô chỉ có thể cố hết sức ăn mặc trông trưởng thành hơn, còn khuôn mặt trẻ trung này cũng không có cách nào thay đổi được.
Thời đại này không ai dám làm chứng nhận giả, dù rất ngạc nhiên nhưng nhân viên bán hàng cũng đã tin: “Giám đốc Trần của chúng tôi ở tầng năm.”
Chuyện của lãnh đạo vẫn nên để lãnh đạo nói thì tốt hơn.
Khi Tô Mạn đi lên lầu năm thì nhìn thấy văn phòng tổng giám đốc cửa hàng bách hóa, cô đi thẳng đến gõ cửa.
“Mời vào.”
Giọng nói từ bên trong truyền ra, Tô Mạn đẩy cửa đi vào thì thấy một người đàn ông chừng bốn mươi tuổi đang cầm bút viết ở trên bàn. Ông ta ngẩng đầu, thấy Tô Mạn đi vào, cảm thấy khuôn mặt này rất xa lạ vì vậy cất tiếng nói: “Cô là ...”
Tô Mạn mỉm cười lấy chứng nhận công tác ra: “Xin chào giám đốc Trần, tôi là Tô Mạn, xưởng trưởng xưởng đồ gia dụng huyện Nam Bình. Lần này, tôi muốn nói chuyện với giám đốc Trần về việc phân phối các sản phẩm đồ gia dụng của chúng tôi trong cửa hàng bách hóa của ngài.”