Nhóm dịch: Thiên Thượng Nhân Gian
Phụ trách: Vô Tà Team
Giám đốc Trần cầm chứng nhận công tác nhìn qua, ánh mắt hơi kinh ngạc, nhưng ông ta là người từng trải, vẻ mặt cũng không lộ ra quá rõ ràng, ông ta hiếu kỳ hỏi: “Huyện Nam Bình mở xưởng đồ gia dụng? Sao trước đây tôi chưa nghe qua?”
“Mới thành lập, mặc dù xưởng của chúng tôi mới mở, nhưng trên dưới huyện Nam Bình đều rất coi trọng xưởng đồ gia dụng này, mọi nguồn lực đều có người lo liệu, cho nên xưởng đồ gia dụng của chúng tôi hiện tại phát triển rất nhanh.” Tô Mạn nhắm mắt nói liều.
Tất nhiên giám đốc Trần không tin toàn bộ, ông ta đặt bút xuống, dựa vào ghế nói: “Tôi không biết gì về xưởng đồ gia dụng của cô, cũng không biết chất lượng sản phẩm của xưởng cô ra sao. Mặc dù cửa hàng bách hóa của chúng tôi cần tiếp nhận nhiều hàng hóa của các xưởng. Nhưng xét cho cùng, đồ nội thất chiếm nhiều diện tích. Chúng tôi không cho nhiều diện tích, chúng tôi không thể nhận tất cả đồ nội thất từ các xưởng. Hơn nữa các cô có thể bày trực tiếp tại cửa hàng bách hóa ở huyện các cô.”
“Cửa hàng bách hóa ở huyện chúng tôi cũng đã bày bán, nhưng đồ gia dụng của chúng tôi thực sự rất tốt. Tôi nghĩ những thứ tốt nên được mang ra ngoài cho mọi người biết.”
“Đồng chí, khẩu khí của cô lớn đó.”
Tô Mạn tự tin nói: “Tôi rất tin tưởng vào sản phẩm của chúng tôi.” Nếu không có đủ tự tin thì phải giả vờ như rất tự tin, nếu không xưởng của mình đã không lớn, không có cơ sở gì, cô lại khúm núm không tự tin. Đoán chắc rằng vị giám đốc Trần này sẽ yêu cầu cô đi ra ngoài.
Giám đốc Trần thấy Tô Mạn tự tin về sản phẩm của mình như vậy thì nói: “Tôi không thể chỉ dựa vào lời cô nói để khẳng định có tốt hay không. Hiện tại xưởng đồ gia dụng ở bên tỉnh sản xuất đồ nội thất rất tốt. Về cơ bản mọi người đều quen với tên của xưởng sản xuất ở tỉnh.”
Tô Mạn cười cười: “Nhưng mà tôi cũng được biết đồ gia dụng của tỉnh cung cấp không đủ, người dân muốn mua cũng không mua được. Hơn nữa cũng không phải tất cả mọi người đều biết đến đồ gia dụng của tỉnh. Xưởng đồ gia dụng của chúng tôi trước đây cũng có một loạt đơn hàng đối diện với mấy xưởng ở tỉnh. Nếu đã có người mua đồ của chúng tôi, điều đó cho thấy đồ gia dụng của chúng tôi có thể bán được trên thị trường. Là cửa hàng bách hóa lớn nhất tỉnh, cũng không thể lúc nào cũng thiếu hàng. Nhiều người đi đến tỉnh một chuyến sau lại ra về tay không, trong lòng ắt sẽ thấy thất vọng. Nếu có thêm một sự lựa chọn nữa, có phải là mọi người đều vui không?”
Đây là lần đầu tiên giám đốc Trần đối diện với một người trẻ tuổi biết ăn nói như vậy. Trong lòng có hơi tán thưởng nhưng không muốn đồng ý dễ dàng như vậy: “Cửa hàng bách hóa quả thật cần nguồn hàng cung ứng, nhưng họ cũng phải duy trì danh tiếng của cửa hàng. Nơi đây là cửa hàng bách hóa lớn nhất, bán những thứ mà không mua được bên ngoài và chất lượng cũng là tốt nhất. Nếu đặt một số mặt hàng chất lượng thấp, không thể bán đi được, như vậy sẽ ảnh hưởng không tốt cho danh tiếng cửa hàng. Tôi không ngại nói cho cô biết, trước cô cũng đã có cửa hàng đồ gia dụng trong huyện đến bàn bạc với chúng tôi. Tôi cũng đã trao cho cơ hội, kết quả không tính là tốt. Cuối cùng, xưởng đồ gia dụng đó nửa sống nửa chết làm chính quyền trì trệ, còn gây lãng phí tài nguyên của cửa hàng chúng tôi.”
Tô Mạn lấy cuốn album ảnh trong túi ra: “Tôi tin rằng sản phẩm của chúng tôi sẽ không kém hơn xưởng đồ gia dụng của tỉnh.”
Giám đốc Trần không biết cô lấy cuốn album này ra làm gì, vì vậy ông ta nhận lấy mở ra xem.
Hóa ra bên trong là hình ảnh của một số đồ gia dụng với nhiều kiểu dáng, đủ mọi góc độ.
Những bức ảnh này đều được dán trên một tờ giấy trắng, bên cạnh còn viết tên của đồ gia dụng, kích thước và loại gỗ được sử dụng, vô cùng rõ ràng.
Cách này của Tô Mạn khiến giám đốc Trần cảm thấy mới lạ không thôi, thậm chí ông ta còn cảm thấy bản thân dường như đã ngộ ra điều gì đó.
Vì thấy mới lạ nên ông ta đã xem các tấm ảnh rất kỹ, sau khi đọc rõ ràng, ông ta cảm thấy kiểu dáng tủ quần áo trên ảnh quả thực rất không tồi, khác với phong cách trong cửa hàng bách hóa.
Phong cách của đồ gia dụng trong cửa hàng bách hóa đã lâu rồi không được đổi mới. Cùng lắm là thay đổi hoa văn và màu sơn.
“Đây đều là do xưởng của các cô làm ra?”
Tô Mạn cười nói: “Đúng vậy, tôi biết xưởng sản xuất đồ gia dụng bên này có thể lo lắng đồ gia dụng chiếm nhiều diện tích. Không cần phải đặt đồ gia dụng trong cửa hàng, nhưng vẫn có thể chọn kiểu dáng từ tập sách này, sẽ không chiếm nhiều diện tích.”