Trở Lại Thập Niên 60 Tôi Bị Hệ Thống Hố ( Dịch Full)

Chương 388 - Chương 388 - Hết Lòng Giúp Đỡ

Chương 388 - Hết lòng giúp đỡ
Chương 388 - Hết lòng giúp đỡ

Nhóm dịch: Thiên Thượng Nhân Gian

Phụ trách: Vô Tà Team

Mấy người này đều quen với việc tự xem hàng tự giựt hàng, đây là lần đầu tiên nghe nhân viên bán hàng quảng bá sản phẩm, nhất thời chưa phản ứng lại kịp, cảm thấy cũng rất có lý.

Mạnh Hiểu Xuân nói thêm vào: “Càng quan trọng hơn là, tủ này của chúng tôi là hàng tốt mà giá tiền vẫn giống như mấy cái tủ trước đây, hơn nữa người ta còn bảo hành trọn đời. Sau này, cái tủ này các người lấy về mà bị bong tróc sơn, va đập, thiếu tay mòn chân đều có thể sửa được hết.”

Mạnh Đại Xuân nói: “Đúng, cả nước chỉ có duy nhất chỗ này thôi. Tôi buôn bán đồ gia dụng nhiều năm rồi, cũng chưa từng thấy công xưởng nào chu đáo như vậy. Đây cũng là do xưởng người ta mới mở nên mới có nhiều lợi ích như vậy, sau này mua sợ không biết còn có hay không nữa. Nếu không nhân cơ hội này mua sớm, qua vài ngày nữa sợ là không còn tủ.”

Hai chị em người hò người hát, đến cả nhân viên bán hàng bên cạnh cũng nghe thấy động tĩnh mà nhìn sang đây, thấy hai người nỗ lực chào hàng như vậy cũng kinh ngạc mà giương mắt nhìn.

Bán một thứ gì đó có tốn nhiều công sức đến vậy không? Thích mua thì mua, không mua thì thôi. Quá mất mặt rồi.

Khách mua đồ ở quầy hàng của bọn họ nhìn thấy bên đó náo nhiệt cũng chạy lại xem. Vốn dĩ bọn họ không cần phải mua tủ gấp, nhưng mà nghe hai chị em họ nói những lời đó trong lòng cũng cảm thấy rục rịch.

Khách hàng xem xét một hồi, thầm nghĩ tuy không phải là xưởng trong tỉnh, nhưng đồ quả thật rất tốt. Hơn nữa nhân viên bán hàng cũng nói là tốt thì chắc chắn là tốt. Còn cao cấp hơn hàng Thượng Hải. Quan trọng là người ta còn bao phí sửa chữa. Sau này còn tiết kiệm tiền mua đồ gia dụng mới, quá lời rồi.

Lập tức móc phiếu mua hàng và tiền ra.

Mạnh Đại Xuân nhớ lại những quy tắc khi nãy mà Tô Mạn đưa cho bọn họ xem, thế là nói thêm một câu: “Nếu ai có người quen cần mua thì mau dẫn tới đây, gần đây trong xưởng mới khai trương, giới thiệu một người đến sẽ được tặng một cái ghế nhỏ.”

Khách hàng vừa móc tiền ra lập tức vui vẻ đáp: “Được, tôi quay về hỏi thử xem.”

Mấy người này đặt hàng, Mạnh Hiểu Xuân cầm phiếu đi tìm chủ nhiệm Trần, để chủ nhiệm Trần liên hệ với bên Nam Bình gửi hàng tới.

Chủ nhiệm Trần thấy chỉ mới chốc lát đã bán được mười cái tủ áo thì kinh ngạc nói: “Còn chưa tới nửa ngày nửa mà.” Bà ta còn đang cân nhắc phải qua một thời gian nữa, mới có thể khiến người ta biết đến đồ gia dụng của xưởng gia dụng huyện Nam Bình.

Mạnh Hiểu Xuân ngượng ngùng đáp: “Đồ gia dụng ở xưởng gia dụng Nam Bình được làm rất tốt.”

“Có vẻ như sản phẩm của bọn họ quả thật rất tốt. Nếu mỗi ngày có thể bán ra được nhiều hàng như thế, bọn họ sẽ phải tăng gia sản xuất rồi.”

Đợi đến buổi chiều, việc kinh doanh bên cửa hàng bách hóa kết thúc, chủ nhiệm Trần gọi điện cho xưởng gia dụng Nam Bình, bảo bọn họ gửi hàng sang.

Lúc này đám người Tô Mạn vẫn còn đang ở trên xe, chưa đến huyện Nam Bình. Người bắt máy là chủ nhiệm Ngô Tiểu Hội của hội phụ nữ. Bây giờ trong hội phụ nữ cũng không có công việc gì, nên kiêm nhiệm luôn công việc kinh doanh. Bên phía xưởng sẽ cho cô ta thêm phụ cấp. Tiền không bao nhiêu, nhưng trong lòng thấy thoải mái.

Sau khi Ngô Tiểu Hội ghi lại loại hàng cần xuất đi, thì lập tức hớn hở chạy đến phân xưởng: “Mọi người, nói cho mọi người một tin tốt, đồ gia dụng mà chúng ta vừa chuyển đến công ty bách hóa ở tỉnh đã có người đặt rồi, tận mười cái tủ áo lớn. Chúng ta vừa mới đưa hàng đi, coi như chúng ta có được khởi đầu tốt đẹp rồi.”

Nghe được tin này, mấy công nhân đang chăm chỉ làm việc lập tức vui mừng, đúng là mở đầu tốt đẹp.

Nguồn tiêu thụ này của tỉnh thành có một ý nghĩa khác đối với bọn họ. Chứng tỏ sau này xưởng gia dụng Nam Bình sẽ có một bước phát triển ổn định.

Khi Tô Mạn từ tỉnh trở về, nghe được tin này cũng thấy có hơi kinh ngạc, nghĩ lại có vẻ như phần thưởng hoa hồng có tác dụng thúc đẩy rất lớn, thể hiện được phần giá trị của nó.

Bên phía chủ nhiệm Trần cũng ra sức giúp đỡ, sáng hôm sau đã gọi điện cho Tô Mạn, nói đã giúp tìm được một kho xưởng nhỏ, ba trăm mét vuông, trước đây nó dùng làm nhà xưởng cho một xưởng may, người ta chê nó nhỏ, lại không thể mở rộng, nên đã đổi nơi khác. Bây giờ nhà kho đó bỏ trống. Chủ nhiệm Trần ra mặt bàn chuyện này, bên đó lập tức đồng ý ngay.

Bình Luận (0)
Comment