Trở Lại Thập Niên 60 Tôi Bị Hệ Thống Hố ( Dịch Full)

Chương 389 - Chương 389 - Đắt Hàng

Chương 389 - Đắt hàng
Chương 389 - Đắt hàng

Nhóm dịch: Thiên Thượng Nhân Gian

Phụ trách: Vô Tà Team

“Tôi đã nói rất nhiều lời tốt, bên đó nói các cô vừa mở xưởng, khó khăn mọi bề, nên một năm thanh toán tiền thuê một lần, cuối năm giao cho bọn họ là được.”

Thế thì tốt quá rồi.

Tô Mạn cảm thấy hai công việc này rất có lợi, bèn cười nói: “Thế thì tốt quá rồi, còn nhân viên của chúng tôi, chủ nhiệm Trần có tìm được người thích hợp chưa?”

“Có, tôi đã tìm suốt đêm qua. Một người là quân nhân đã xuất ngũ, hơn bốn mươi tuổi, trước đây đánh trận nên đã bị thương ở chân, nhưng không ảnh hưởng đến sinh hoạt thường ngày, một người là thanh niên khỏe mạnh chỉ tốt nghiệp trung học, hai mươi mốt tuổi, trước đây từng làm công nhân bốc vác thời vụ, sức lực rất lớn.”

“Thế thì quá thích hợp rồi. Hôm nay khi chúng tôi gửi hàng qua đó, tôi đã bảo người mang đồng phục cùng với những vật dụng thường ngày cho bọn họ. Chủ nhiệm bảo bọn họ hôm nay đi làm luôn đi, hôm nay chúng tôi sắp gửi hàng qua đó rồi.”

Chủ nhiệm Trần vô cùng vui mừng, lập tức nói: “Không thành vấn đề, tôi lập tức thông báo bọn họ qua đó chuẩn bị.”

Buổi sáng, chiếc xe chở hàng lớn mượn từ xưởng may kéo theo một chiếc xe chứa đầy đồ gia dụng ra ngoài.

Người dân trong huyện lại đến xem náo nhiệt.

Gia dụng trong xưởng gia dụng ở huyện bán chạy như thế, hôm qua hết một xe, mà hôm nay vẫn cần nhiều hơn cả hôm qua.

...

Sức mua ở tỉnh thành còn tốt hơn Tô Mạn tưởng tượng. Đợt đầu tiên gồm hai mươi món đồ gia dụng đã được bán hết chỉ trong ba ngày. Hơn nữa vẫn có người nghe được tin này thì lập tức qua đặt hàng.

Xưởng đồ gia dụng bắt đầu hoạt động cả ngày lẫn đêm.

Nhưng mấy anh em công nhân cũng vui lắm, dù sao đồ gia dụng cũng bán được, bát cơm của bọn họ coi như cũng được ổn định.

Tô Mạn lại nghĩ đến việc tuyển thêm nhân viên. Bây giờ đã có con đường ổn định rồi, phải tuyển thêm người mới xuể. Suy cho cùng bên phía xưởng gia dụng Bắc Hà bây giờ vẫn chưa hoàn thành sản xuất cho mấy đơn hàng trên huyện, cũng không trông mong được. Bên phía cô cũng chỉ mới có mười thợ làm chính thức, vẫn chưa đủ số lượng.

Ngoài ra vẫn còn phải xây dựng nhà ăn. Như thế các công nhân ăn xong có nhiều thời gian làm việc hơn.

Tháng tám, xưởng gia dụng lại dán thông báo tuyển dụng.

Lần tuyển dụng này còn sôi động hơn lần trước.

Lần trước có ít người. Lần này không chỉ phải tuyển thêm hai mươi thợ mộc, mười người học việc. Ngoài ra, còn có ba đầu bếp phụ bếp và hai bảo vệ trông coi công xưởng, cũng cần thêm hai nhân viên văn phòng. Tô Mạn cũng chính thức thành lập phòng tài chính và tuyển thêm hai nhân viên tài vụ, phối hợp làm việc với kế toán. Ngoài ra còn chuẩn bị tuyển chọn một trợ lý cho bản thân, mấy chuyện lặt vặt sau này cũng sẽ giao cho trợ lý làm..

Lần này tuyển hàng chục người, khiến người trong huyện không khỏi vui mừng.

Công xưởng khác trong huyện đã lâu không tuyển người, dù có tuyển cũng chỉ một hai người mà thôi. Không dễ gì đợi người khác nghỉ việc, vị trí đó cũng để lại cho người trong nhà, người ngoài làm gì có cơ hội.

Còn xưởng gia dụng lần này đặc biệt tuyển một số lượng lớn như thế, đối với người dân trong huyện Nam Bình là một chuyện rất tốt.

Lần tuyển dụng này, Tô Mạn không cần nhờ người ngoài giúp đỡ, người bên chỗ cô cũng đủ dùng rồi.

Chẳng qua khi tuyển chọn nhân viên văn phòng, cô vẫn đề nghị chọn từ những thanh niên lần trước tới báo danh ứng tuyển. Suy cho cùng, người ta cũng biểu hiện rất chân thực, làm được việc, cô cũng từng hứa sẽ mở rộng tuyển dụng. Làm lãnh đạo của một công xưởng, không thể nói mà không làm, nếu không lần sau nói còn ai nghe nữa.

Người trong nhà xưởng bây giờ đều nghe lời cô, đương nhiên cũng không có ý kiến gì về chuyện này.

“Bảo vệ ưu tiên cho quân nhân xuất ngũ. Nhân viên nhà bếp, trước hết là nhìn nhân phẩm và khả năng làm việc, thứ hai là quan tâm đến các đồng chí có hoàn cảnh gia đình khó khăn.” Như thế, cô cũng sẽ có thêm nhiều điểm thánh mẫu.

Trần Minh Hoa và Ngô Tiểu Hội cũng không biết suy nghĩ này của cô, nghe cô sắp xếp như vậy, tự dưng cũng cảm thấy kính nể. Người trong xưởng không nghĩ đến phải quan tâm đến những người có hoàn cảnh khó khăn. Xưởng trưởng Tô lại chú ý đến mấy điểm này. Mọi người càng nhìn cô bằng ánh mắt ngưỡng mộ.

Sau khi sắp xếp xong yêu cầu tuyển dụng, Tô Mạn giao việc này lại cho người trong xưởng sắp xếp, là một xưởng trưởng, cô cũng không thể đích thân làm mọi việc giống như lúc mới khai trương được, đều giao cho cấp dưới đi làm. Khối văn phòng không đủ người, thì đi tìm mấy nhân viên học việc đến phụ.

Bình Luận (0)
Comment