Trở Lại Thập Niên 60 Tôi Bị Hệ Thống Hố ( Dịch Full)

Chương 396 - Chương 396 - Nhất Trí

Chương 396 - Nhất trí
Chương 396 - Nhất trí

Nhóm dịch: Thiên Thượng Nhân Gian

Phụ trách: Vô Tà Team

Xưởng trưởng Chu nghe bọn họ nói đến mức đầu óc choáng váng, trong lòng lặng lẽ suy tính.

Nghĩ rằng điều đó có vẻ đúng. Cũng không phí tiền vô ích, số tiền kia còn trả lại cho bọn họ, đồng thời còn nhận được năm năm dùng miễn phí. Tiểu Tô này còn nói sẽ phân phối hàng cho bọn họ.

Ông ta quay sang nhìn hai người rồi gật đầu.

Sau khi bước vào văn phòng của bí thư Lâm, xưởng trưởng Chu đã bày tỏ ý kiến của mình với bí thư Lâm: “Bí thư Lâm, tôi nghĩ lại, xưởng quần áo chúng tôi cho dù không dùng đến cầu tàu, cũng phải ủng hộ xây dựng cho huyện. Ban đầu xây xưởng chính là vì huyện Nam Bình, bây giờ huyện cần chúng tôi, chúng tôi không thể chần chừ được.”

Bí thư Lâm nhìn bọn họ động viên: “Được, mọi người đều là đồng chí tốt. Tôi thay mặt huyện Nam Bình cảm ơn mọi người.”

Bên phía mình đã giải quyết xong, ông ấy bảo thư ký Lý đi xem thử tình hình bên huyện trưởng Cao.

Xem thử có cần ông ấy trợ giúp gì không.

Sau khi thư ký Lý rời khỏi, thì đã nhanh chóng quay trở về: “Bí thư Lâm, huyện trưởng Cao hình như đang nổi giận. Có vẻ như xưởng trưởng Trần không đồng ý.”

Huyện trưởng Cao ở trong văn phòng, tức giận muốn đập cốc.

Ông ta phụ trách quản lý xưởng vải và xưởng thuốc lá. Vốn dĩ ông ta cảm thấy việc này rất chắc chắn. Dẫu sao cũng là vì công tác của huyện. Những đồng chí này cũng là người quen biết cũ của ông ta, có thể coi là cốt cán của ông ta.

Nhưng lần này khi cần dùng đến thì lại không dùng được.

Xưởng thuốc lá sẵn sàng bỏ một khoản tiền để hỗ trợ, nhưng xưởng thuốc lá cũng nói rồi, bọn họ không cần dùng tuyến đường này, cho nên không cần phải bỏ ra nhiều tiền như thế, cho dù xưởng trưởng đồng ý, công nhân cấp dưới cũng sẽ làm to, gây hỗn loạn. Cùng lắm cũng chỉ bỏ ra một phần ủng hộ là được.

Huyện trưởng Cao không có gì để nói, không thể vì chuyện xây dựng mà làm mọi chuyện rối lên.

Ông ta bảo bên xưởng vải bỏ tiền ra.

Xưởng vải là một cơ sở lâu đời, không thể nào không có tiền.

Nhưng Trần Quốc Đống thế mà lại không chịu bỏ tiền. Nói trong tài khoản chẳng còn bao nhiêu tiền nữa, không thể bỏ ra. Tiền đều dùng để mua máy móc thiết bị mới.

Huyện trưởng Cao vô cùng tức giận.

Bình thường nói nghe hay biết bao, lúc quan trọng này lại níu chân, sau này ông ta còn mặt mũi gì trước mặt bí thư Lâm nữa. Xưởng thuốc lá và xưởng vải đều là công xưởng lâu đời ở huyện, hơn nữa còn rất có tiền.

Đến chỗ ông ta thì lại không thể lấy tiền ra.

Đó là vì năng lực bản thân ông ta không đủ, không được lòng người. Ngay cả người dưới trướng mình cũng không ủng hộ, sau này còn có ai ủng hộ việc làm của ông ta nữa.

Huyện trưởng Cao tức giận, hung hăng vỗ vào bàn thật mạnh, khóe miệng giật giật, hận không thể chửi thề vài câu.

Sao người dưới tay ông ta đều như thế nhỉ.

“Xưởng vải của các người mấy chục năm chưa có thay đổi gì lớn, ông mua máy móc mới làm gì chứ. Tôi nhớ trước đây chẳng phải ông là người khá kỹ càng sao, nói mua là mua liền sao? Ông mua máy móc để làm gì? Nâng cao chất lượng, hay là để nâng cao sản lượng? Nâng cao sản lượng, liệu cái xe nát trong xưởng các người có vận chuyển đủ không?”

Xưởng trưởng Trần thành thật nói: “Cho nên chúng tôi còn tính sau này có tiền mua xe.”

Xưởng trưởng Trần cũng cảm thấy bản thân rất oan uổng. Ông ta từng là một người rất vững vàng, nhưng không phải vì lúc đó ông ta chỉ là một phó xưởng trưởng, nên không làm chủ được sao. Bây giờ có thể làm chủ rồi, ông ta đương nhiên cũng muốn lập thành tích. Phải làm cho thật dứt khoát mạnh mẽ. Đây đều là chuyện đốt tiền.

Dù sao số tiền mà xưởng trưởng tiền nhiệm để lại, cơ bản là bị ông ta dùng.

Nhưng ông ta không hối hận, tất cả đều là vì công xưởng. Không phải lúc đó huyện trưởng Cao cũng đã nói rồi sao, bảo ông ta không được do dự, phải lập được thành tích. Đừng để đến lúc đó thua dưới tay một xưởng trưởng nhỏ bé của xưởng gia dụng.

Bây giờ thay đổi rồi.

Huyện trưởng Cao thấy vậy thật sự cũng không biết làm sao, bèn nhìn xưởng trưởng Cát xưởng thuốc lá.

Xưởng trưởng Cát nhìn lên trần nhà: “Chúng tôi thật sự không thể bỏ tiền ra được, lỡ như xảy ra chuyện gì rắc rối, công nhân sẽ làm loạn.”

Huyện trưởng Cao: “...”

Thư ký của huyện trưởng Cao từ bên ngoài vào nhắc nhở: “Huyện trưởng Cao, đã sắp đến giờ họp, bên phía bí thư Lâm đã giục mấy lần rồi.”

“Biết rồi, chúng tôi lập tức qua đó ngay.”

Bình Luận (0)
Comment