Trở Lại Thập Niên 60 Tôi Bị Hệ Thống Hố ( Dịch Full)

Chương 397 - Chương 397 - Thất Vọng

Chương 397 - Thất vọng
Chương 397 - Thất vọng

Nhóm dịch: Thiên Thượng Nhân Gian

Phụ trách: Vô Tà Team

Huyện trưởng Cao vẻ mặt thất vọng đứng dậy, bưng cốc trà lên uống mới giúp ông ta nguôi ngoai cơn tức. Ông ta suy tính, không chừng bên bí thư Lâm cũng không có tiền, xưởng quần áo bọn họ hình như cũng không cần dùng đến tuyến đường này, xưởng gạch thì dùng, nhưng cũng chỉ là một xưởng, chẳng bỏ ra được bao nhiêu tiền. Xưởng gia dụng càng không cần nói, đồ của mình còn chưa mua sắm đầy đủ, đoán chừng là còn nợ bên ngoài.

Nghĩ vậy, trong lòng ông ta lại cảm thấy xoắn xuýt. Lại muốn bên phía bí thư Lâm làm xong chuyện, như thế có thể nhanh chóng tiến hành xây dựng. Lại lo nếu thật sự để bí thư Lâm làm được, mặt mũi ông ta sẽ không còn nữa.

Sau đó nhìn hai kẻ bên cạnh mình, ông ta lại muốn mắng người...

Trong phòng họp, lãnh đạo các đơn vị khác đều ở đây. Tô Mạn cũng tình cờ gặp trưởng phòng Nghiêm của ban tổ chức, còn qua đó nói chuyện với ông ấy. Tỏ ý bản thân dạo gần đây vì công việc tuyển dụng cho công xưởng nên không có đến phòng làm việc ban tổ chức báo cáo.

Trưởng phòng Nghiêm cũng nghe nói về thành tích của Tô Mạn, nên bảo cô không cần phải lo lắng việc của tổ chức, chuyên tâm mà xây dựng tốt công xưởng, tạo thu nhập cho huyện.

Đợi huyện trưởng Cao bước vào phòng họp, Tô Mạn mới nhanh chóng ngồi vào vị trí của mình.

Nhìn thấy nụ cười miễn cưỡng trên mặt huyện trưởng Cao, Tô Mạn lờ mờ cảm thấy tình hình không tốt lắm, trong lòng có chút lo lắng, nếu không bỏ ra nổi nhiều tiền, liệu chuyện này có hoàn thành được không.

Bí thư Lâm nhìn thấy huyện trưởng Cao đã vào chỗ ngồi, thì bắt đầu thuyết trình chủ đề của cuộc họp lần này - nghị quyết xây dựng cầu tàu ở huyện Nam Bình.

Thật ra trước chuyện này huyện ủy cũng đã mở một cuộc họp, cơ bản mọi người đều đồng ý. Cuộc họp lần này, chủ yếu là nhắm vào vấn đề bỏ tiền đầu tư của các công xưởng.

Nói một cách dễ hiểu là đòi tiền.

Cho nên đợi bí thư Lâm nói xong, lãnh đạo các phòng ban đều nhìn về phía mấy lãnh đạo công xưởng.

Xưởng trưởng Cát là một con cáo già, không đợi người phe bí thư Lâm bày tỏ ý kiến, thì ông ta đã lập tức đứng dậy nói công xưởng của mình sẵn lòng móc tiền ra, sẵn sàng bỏ ra hai vạn tệ.

Hơn nữa mấy lời ông ta nói còn rất dễ nghe: “Xưởng thuốc lá chúng tôi là một xưởng lâu đời, bình thường cũng không cần dùng đến đường thủy để vận chuyển, hơn nữa sản phẩm của chúng tôi không thích hợp vận chuyển đường thủy. Cho nên việc xây dựng cầu tàu không có lợi ích gì lớn đối với chúng tôi. Nhưng dù sao chúng tôi cũng là dân huyện Nam Bình, là xưởng quốc doanh Nam Bình, chúng tôi phải hỗ trợ cho công tác của huyện. Cho dù chúng tôi không dùng đến, những cũng phải nộp tiền theo lệ. Hai vạn tệ, bây giờ chúng tôi có thể giải quyết ngay.”

Lãnh đạo các xưởng khác nghe thấy hai vạn tệ này thì không khỏi bĩu môi.

Hai vạn tệ nhiều lắm sao?

Đối với cá nhân mà nói, đó là một khoản tiền lớn. Nhưng đối với một công xưởng lâu năm, hơn nữa còn là một đơn vị dễ kiếm tiền như xưởng thuốc lá mà nói thì chỉ là một trận mưa bụi mà thôi.

Đây là đang phát bố thí sao.

Ngay cả nhà xưởng lãi thấp nhưng bán nhanh như xưởng gạch cũng coi thường số tiền này.

Nhưng bọn họ cũng đã nói không cần dùng cầu tàu. Những người khác còn có thể nói gì nữa chứ?

Xưởng trưởng Cao thúc thúc xưởng trưởng Chu của xưởng quần áo, xưởng trưởng Chu oai nghiêm đứng dậy nói: “Nói tới, xưởng quần áo chúng tôi cũng không cần dùng cầu tàu lắm, nhưng chúng tôi cũng muốn ủng hộ cho công tác của huyện. Xưởng quần áo không có nhiều tiền bằng xưởng thuốc lá, nhưng chúng tôi cũng là xưởng lâu năm ở huyện Nam Bình, cũng phải có trách nhiệm xây dựng huyện Nam Bình. Xưởng quần áo chúng tôi sẵn bỏ ra mười lăm vạn tệ!”

“Tốt!” Bí thư Lâm phấn khích vỗ tay.

Những người khác cũng vỗ tay tán thưởng, so với con số hai vạn trước đó thì con số mười lăm vạn này quả thực xứng đáng với những tràng pháo tay của họ.

Huyện trưởng Cao và xưởng trưởng Cát: “...”

Tô Mạn thầm nghĩ người này đúng là giàu có. Đây cũng là một con cáo già, lúc trước khi cô chưa đưa ra phương án xây dựng phòng ở cho công chức, các công nhân không có phòng ở, bọn họ cũng suốt ngày kêu ca không có tiền xây phòng. Bây giờ lại nghiễm nhiên nói bỏ mười lăm vạn là bỏ...

Ngay sau đó, xưởng trưởng Cao của xưởng gạch cũng đứng lên: “Xưởng gạch của chúng tôi cũng không cần dùng đến cầu tàu, suy cho cùng gạch của chúng tôi hiện giờ cũng chỉ đủ sản lượng trong huyện. Nhưng chúng tôi vẫn phải ủng hộ xây dựng. Xưởng chúng tôi không có nhiều tiền bằng những xưởng khác, chúng tôi định bỏ ra mười vạn.”

Bình Luận (0)
Comment