Nhóm dịch: Thiên Thượng Nhân Gian
Phụ trách: Vô Tà Team
Quy định ba ngày đã đến, Tô Mạn chính thức bổ nhiệm Tưởng Hiểu Lượng là tổ trưởng bộ phận bán hàng, làm thủ tục chuyển chính thức cho anh ta và hai người học việc khác, từ người học việc thành nhân viên chính thức.
Điều này khiến ba người cực kỳ vui. Khiến cho những người học nghề khác ao ước mà không được.
Có vài người còn cực kỳ hối hận, trước đó không bắt lấy cơ hội. Không ngờ rằng có thể có đãi ngộ như thế.
Tô Mạn bảo Tưởng Hiểu Lượng tiếp tục đi tiếp thị, nói với bọn họ rằng xưởng sẽ thiết lập quy định khen thưởng cho công nhân xuất sắc, chỉ cần tình hình buôn bán ở huyện thành đạt đến điểm quy định thì sẽ phát tiền thưởng cho bọn họ.
Tiền thưởng không ít. Lập tức khiến sắc mặt Tưởng Hiểu Lượng đỏ lên: “Bảo đảm hoàn thành nhiệm vụ!”
Có Tưởng Hiểu Lượng phụ trách công việc ở bộ phận bán hàng, Tô Mạn đã yên tâm một nửa với bộ phận bán hàng rồi. Thay vào đó cô thường kiểm tra chuyện của công nhân, kiểm tra tình hình buôn bán ở tỉnh.
Bây giờ tình hình bán hàng ở tỉnh cực kỳ tốt. Có chị em nhà họ Mạnh ra sức chào hàng, bên kho ở tỉnh báo cần nhập thêm hàng.
Thậm chí hai chị em nhà này còn thuê người làm. Chính là một người bạn thân thiết, để bọn họ đồn thổi đồ gia dụng của xưởng gia dụng Nam Bình tốt thế nào, cao lớn thế nào, sau này còn được bán ở Thượng Hải.
Trong cái điều kiện chẳng có gì để giải trí, mọi người đều thích nói chuyện, thế là xưởng gia dụng Nam Bình một truyền mười mười truyền trăm, từ từ truyền đi.
Với hiệu quả như vậy, Tô Mạn cũng không qua kinh ngạc. Cô cảm thấy vì ở thời đại này không có đối thủ tranh giành. Xưởng gia dụng ở tỉnh hoàn toàn không thèm tranh chấp với mấy xưởng nhỏ như các cô. Vậy nên xưởng gia dụng Nam Bình liền nổi bật.
Nếu như 30 năm nữa, Nam Bình thật sự không dễ dàng gì mà vực dậy.
…
Giữa tháng tám, xưởng gia dụng đã hoàn thành công tác phổ biến sản phẩm ở mười huyện xung quanh huyện Nam Bình.
Hơn nữa chỉ xét từ tình hình tiêu thụ ở những huyện này, sức mua của công nhân trong huyện cũng vượt qua cả dự đoán của Tô Mạn trước đây.
Lúc trước cô còn cho rằng người ở huyện nghèo, có thế nào cũng không thể bán chạy được như ở tỉnh, kết quả sau khi những đồ gia dụng này đến cửa hàng bách hóa ở huyện, chưa đến một tuần đã bán xong lượng hàng cung cấp ở tuần đầu tiên.
Tô Mạn lập tức có nhận thức mới về sức mua quốc dân ở quốc gia mà mình đang ở.
Người nghèo đúng là nghèo thật, nhưng người có tiền cũng thật sự nhiều, và người bằng lòng bỏ tiền mua đồ cũng không ít.
Cứ nhìn mấy nữ đồng chí nhân viên văn phòng ở văn phòng của mình mà xem, mỗi tuần đều muốn đi nhờ xe tới tiệm bách hóa trong tỉnh để mua đồ. Trên cơ bản đều bán hết, chỉ biết cho dù là ở thời đại nào thì đam mê mua sắm của mọi người cũng đều giống nhau.
Nghĩ cẩn thận thấy cũng đúng, những người ham mê mua sắm cũng không thể sau này mới xuất hiện, bằng không trong giai đoạn đầu cải cách mở cửa, những người ra biển làm ăn kiếm được là tiền của ai?
Trong lòng Tô Mạn lại có tính toán, bây giờ đường vẫn đang sửa, bến tàu vẫn còn đang xây, muốn dùng đến đường thủy để vận chuyển, chắc chắn phải đợi đến cuối năm.
Như vậy nhân lúc nửa năm sau này phải tiêu hóa sạch miếng thịt ở trong huyện này. Ngoại trừ bên ngoài huyện ra, hoàn toàn vẫn có thể đi tới một vài thành phố để tiêu thụ hàng, trực thuộc tỉnh Giang Hồ cũng có rất nhiều thành phố.
Dù sao hiện tại cũng có bộ phận tiêu thụ, cứ sắp xếp cho người bên dưới đi làm. Tô Mạn tạm thời cũng không vội tuyển người, mà kêu xưởng gia dụng ở bên công xã Bắc Hà sắp xếp cho thợ cả tới xưởng ở bên này học kỹ thuật, đợi học xong kỹ thuật, sau này đơn hàng ở nhà xưởng bên này sẽ chia một phần qua đó.
Công tác ở trong xưởng lập tức ổn định, Tô Mạn chuẩn bị trở về thăm nhà. Cô đã hơn một tháng chưa về nhà rồi. Nhưng chưa đợi Tô Mạn về, phía bên Bắc Hà đã gọi điện tới, nói người nhà họ Tô ngược lại đã tìm qua đây.
Theo ý của Lý Xuân Hoa là nhớ con gái út nhà mình, vừa vặn con gái lớn lên huyện đi học, bọn họ qua đây tiễn người nên thuận tiện tới thăm Tô Mạn thế nào.
Tô Thu Nguyệt là người biết đường, trực tiếp dẫn cha mẹ nhà mình đi tìm đến cửa nhà xưởng.
Lý Xuân Hoa nhìn nhà xưởng này, thấy cánh cổng lớn làm bằng sắt, rồi lại nhìn tấm biển lớn treo bên trên, cảm thấy vô cùng có khí phách.