Nhóm dịch: Thiên Thượng Nhân Gian
Phụ trách: Vô Tà Team
Cố Thành nghe anh bảo đã có dự tính sẵn thì trong lòng cảm khái không thôi, vui mừng nhìn anh: “Tiểu Bắc à, cháu lớn thật rồi.”
Thím Cố cười nói: “Mẹ cháu mà biết chuyện, chắc chắn sẽ rất vui mừng.”
Nghe thím Cố nhắc đến mẹ mình, trong lòng anh không tránh khỏi có chút nhớ nhung. Từ sau khi anh rời nhà, anh chưa từng gặp lại mẹ. Lúc gọi điện thoại về nhà, người nhận điện thoại lại là cha anh, anh chẳng nói gì. Sau đó cũng không dám gọi nữa.
Lúc rời nhà họ Cố, Thôi Hướng Bắc vẫn không dằn lòng được mà đến bưu điện, bấm điện thoại gọi về nhà.
Cầm ống nghe trên tay, lắng nghe giọng nói của người ở đầu dây bên kia, lòng anh có chút thấp thỏm không yên. Cũng may giọng của người nhận điện thoại là mẹ anh.
“Mẹ, là con.”
Mẹ Thôi ở đầu dây bên kia kích động đến lệ nóng dâng trào: “Con trai à, con ở bên đó có tốt không, có bị đói, có bị lạnh không con. Bao giờ thì con về?”
Thôi Hướng Bắc cảm thấy có chút chua xót trong lòng, khóe mắt cay cay: “Mẹ, mẹ không cần lo lắng cho con đâu. Con sống tốt lắm. Ăn được ngủ được, tính ra còn thoải mái hơn khi ở nhà. So ra thì giờ con còn mập hơn hồi trước. Mấy hôm trước con còn đến Thượng Hải dạo một vòng. Bây giờ còn đang dạo loanh quanh ở tỉnh thành đây này.”
“Tốt thế thật á?” Mẹ Thôi có hơi nghi ngờ.
“Con lừa mẹ làm gì, bây giờ con đang làm trong một công xưởng, có tiền lương hơn nữa tiền lương cũng khá cao đó. Xài cũng xài không hết. Để dành được một khoản kha khá, lần này con còn mua cho mẹ một bộ đồ ở Thượng Hải, đợi chút nữa con gửi cho mẹ.”
Mẹ Thôi cảm động đến nước mắt lưng tròng, con trai bà ta trước đây cẩu thả qua quýt, chẳng quan tâm đến chuyện gì. Lần này rời nhà không ngờ lại thay đổi nhiều đến thế. Cũng không biết phải chịu bao nhiêu khổ rồi.
Đều tại ông Thôi nhẫn tâm, cũng trách bà ta quá mềm lòng, không ngăn cản.
“Con trai, cha con... Cũng rất nhớ con. Con đi rồi, thực ra thì cha con cũng rất khổ sở. Nửa đêm ngủ không yên giấc, con đừng tức giận.”
Thôi Hướng Bắc nói: “Mẹ, vấn đề không phải là có tức giận hay không. Mà là vì quan điểm của con và cha không hợp nhau. Cha không thuyết phục được con, con cũng không thuyết phục được cha. Chờ đến khi con chứng minh được con đường mình đi là đúng đắn thì con sẽ liên lạc với cha.”
“Hai cha con đều bướng bỉnh như nhau.”
…
Từ sau khi huyện lý lại nhận thêm mấy đơn đặt hàng của nơi khác thì công việc trong xưởng gia dụng bận rộn hơn trước rất nhiều. Chỉ có điều, Tô Mạn cũng không cần để tâm gì nhiều đến những vấn đề này, toàn bộ đều giao cho người khác làm. Còn cô thì nhân cơ hội cầm bút học tập. Học bù lại những bài học lúc trước bị thiếu.
Mấy môn khác thì chẳng vấn đề gì, kiểm tra thuộc lòng và giải thích là được. Nhưng tiếng Nga lại khác, một môn học hoàn toàn mới, học có chút khó khăn.
Tô Mạn nghĩ cứ học như học tiếng anh, nghe nhiều nhìn nhiều là được rồi. Cô tính lấy ít công cụ học tập ngôn ngữ từ hệ thống.
Vừa hay sau khi công xưởng mở rộng tuyển dụng thì điểm trong hệ thống thánh mẫu của cô cũng đạt tới mười vạn, có thể thăng cấp.
Tối đó sau khi học xong trở về ký túc xá, Tô Mạn đã chọn thăng cấp hệ thống.
Lúc thăng cấp, Tô Mạn có cảm giác như có pháo hoa nổ bùm bùm trong đầu mình, nổ cũng khá lớn.
Đợi sau khi quá trình đó kết thúc, mười vạn điểm thánh mẫu của cô mất hết, chỉ còn dư lại số lẻ của lúc trước.
Tô Mạn: “...”
Hệ thống 789 phấn khích nói: “Chúc mừng kí chủ, cuối cùng hệ thống cũng thăng lên cấp hai rồi. Chủng loại đồ dùng có thể mua tăng lên. Mời ký chủ tự mình tiến hành kiểm tra.”
Tô Mạn không vội kiểm tra những loại đồ mới mà nghiên cứu xem sau khi thăng cấp, hệ thống có thay đổi gì không trước. Nhìn bên ngoài không thấy có thay đổi gì. Còn về phần bên trong, Tô Mạn cũng chẳng cảm thấy có gì khác.
“Sau khi thăng cấp xong, hệ thống cũng chỉ có chút tác dụng thế thôi à? Cái giá mười vạn này quá mắc.”
Hệ thống 789 vội vàng nói: “Ký chủ, quyền hạn của cô cũng tăng lên. Trước đây chỉ có thể mua đồ dùng bình thường hàng ngày, bây giờ có thể mua được vật dụng học tập cơ bản rồi. Còn có mấy loại thuốc phổ biến nữa.”
Lúc nghe đến mấy loại thuốc phổ biến thì Tô Mạn có chút dao động. Cái này coi như cũng có tác dụng, lỡ đâu ngày nào đó đổ bệnh còn có cái để tự cứu mình.
“Còn chức năng gì nữa không?”