Nhóm dịch: Thiên Thượng Nhân Gian
Phụ trách: Vô Tà Team
Tô Mạn và ủy viên học tập, còn có lớp trưởng ba người thay phiên nhau hướng dẫn đọc. Trừ Tô Mạn ra, hai người còn lại đều là cán bộ lớp. Lớp trưởng là một người hiền lành, đưa ra đề nghị: “Tôi đề nghị chúng ta lập ra tổ nhỏ để học tiếng Nga, bạn học Tô Mạn sẽ là tổ trưởng.”
Những người khác đều đồng ý.
Tô Mạn: “...” Lần này cô còn chưa làm gì. Cái chức cán bộ lớp này ngồi được cũng dễ quá rồi. Quả nhiên dù có bày ra âm mưu quỷ kế gì đến cuối vẫn phải nhờ thực lực.
Khi thật sự có năng lực, không cần tốn công suy nghĩ cũng có thể nhận được sự công nhận của người khác.
Làm một tổ trưởng, Tô Mạn cũng khá có tiếng trong nhóm cán bộ.
Một vài đơn vị cũng biết đến tên Tô Mạn, biết năng lực học tập của cô rất tốt.
Trong xưởng nung gạch cũng có cán bộ học cùng lớp với cô, giờ thuận miệng nhắc tới cô trong phòng làm việc: “Ôi chao người trẻ tuổi bây giờ thật là, giỏi lắm. So với tôi ngày xưa học còn tốt hơn nhiều, tôi sắp theo không kịp rồi. Xưởng trưởng Tô ấy, tuổi tác không lớn, năng lực lại rất cừ, quản lý được xưởng, học cũng giỏi.”
Thôi Hướng Bắc nghe thấy thế thì hỏi: “Chú đang nói đến xưởng trưởng Tô của xưởng gia dụng sao?”
“Chứ còn ai vào đây nữa? Ở chỗ chúng ta không có xưởng trưởng Tô thứ hai đâu.”
Nội tâm Thôi Hướng Bắc vui sướng, lúc anh học bài, Tô Mạn cũng đang học. Như vậy có được tính là tư tưởng hai người họ tương đồng với nhau không?
Vừa nghĩ như thế, anh càng hăng say trong việc ôn tập tài liệu.
Dường như nghĩ tới điều gì, anh lại hỏi: “Chủ nhiệm Cổ, thời gian lên lớp của các chú hình như là vào buổi tối.”
“Ừ, sáu giờ tối đến chín giờ. Mỗi ngày sáng thì làm việc, tối đi học cũng mệt phết.”
Buổi tối bên trường trung cấp chuyên nghiệp, Thu Nguyệt cũng nghe được tin tức của Tô Mạn ở trường học, bấy giờ cô ta mới biết em gái nhà mình âm thầm đi học.
Tối đó cô ta ra khỏi ký túc xá tới trước cửa phòng học Tô Mạn chờ.
Đợi đến khi Tô Mạn tan học, cô ta nhanh chóng tới tìm Tô Mạn.
“Em gái, sao em đến trường tụi chị học mà không nói với chị tiếng nào. Chị nghe người khác nhắc tới tên em mới biết là em đến đây học. Sao em giỏi thế? Lúc đầu chị em vì thi được vào trường này mà mất nửa cái mạng đó. Em không cần thi cũng được vào. Vừa làm xưởng trưởng, thành tích học tập lại tốt, có phải bây giờ em đang nghĩ cuộc sống này thật tươi đẹp không?”
Tô Mạn liếc mắt nhìn cô ta: “Tốt cái gì mà tốt, ban ngày làm việc, tối đến đi học. Tan học xong còn phải về làm bài tập ôn tập, mới sáng sớm đã phải dậy đọc bài văn. Chị tính thử coi một ngày em ngủ được mấy tiếng?”
Tô Thu Nguyệt thật sự giơ tay lên tính, cô ta biết Tô Mạn dậy rất sớm, tính toán một hồi mới nhận ra thời gian ngủ của cô có khi còn chưa được sáu tiếng.
“Em gái à, em thảm quá.”
Tô Mạn nói: “Chị cũng biết mà. Phải ráng trân trọng khoảng thời gian còn đi học của mình! Đợi sau này chị rời trường đi làm mới muốn học thì muộn rồi.”
Tô Thu Nguyệt khoát khoát tay: “Đợi đến khi chị được phân tới một đơn vị tốt thì không cần học nữa.”
Tô Mạn cười cười, rất muốn nói với cô ta là sau này cũng phải thi mới có được chức vụ trong đơn vị, nếu không sẽ lạc hậu, chỉ có điều vẫn còn sớm, không nên hù dọa cô ta.
Nói chuyện với nhau trong chốc lát, Tô Mạn mới thừa dịp có đại bộ đội mà cùng đi về. Dù sao từ trường về xưởng cũng cần đi một đoạn đường ngắn. Hơn nữa vốn dĩ vị trí của xưởng gia dụng nằm ở ngoại ô huyện thành, không cùng đường với các đơn vị khác. Ban ngày thì không sao, nhưng bây giờ huyện thành vẫn chưa có thói quen sống về đêm. Ngay cả đèn đường cũng không có.
Cũng may hiện nay trị an tốt, Tô Mạn mới dám làm liều đi một mình.
Tô Mạn cầm đèn pin đi được một đoạn thì hệ thống 789 bỗng nhiên nói: “Kí chủ, có người đi sau lưng cô.”
Tô Mạn có chút hoảng sợ trong lòng, giống như gặp phải chuyện gì đó vô cùng kinh khủng. Đêm hôm khuya khoắt, đi theo phía sau mà không phát ra tiếng động, có nghĩ thế nào cũng thấy bất thường. Cô bước nhanh hơn, kéo dãn khoảng cách với người phía sau.
Kết quả hệ thống 789 nói người phía sau cũng theo kịp rồi.
Tô Mạn đột nhiên xoay người, chiếu đèn pin vào người phía sau. Người nọ lấy tay che mắt. Thân hình cao lớn, nhìn qua còn có chút quen mắt.
“Ai đó!” Tô Mạn dè dặt hét lên.