Trở Lại Thập Niên 60 Tôi Bị Hệ Thống Hố ( Dịch Full)

Chương 462 - Chương 462 - Chúc Mừng

Chương 462 - Chúc mừng
Chương 462 - Chúc mừng

Nhóm dịch: Thiên Thượng Nhân Gian

Phụ trách: Vô Tà Team

Dù sao kinh nghiệm nuôi heo của Thôi Hướng Bắc cũng không phải quá phong phú, chỉ nuôi một đợt. Ai biết Thôi Hướng Bắc còn nói có thể thu xếp người ở trang trại nuôi heo bên tỉnh thành.

Đoán là bí thư Lâm vì dạng cân nhắc này mới bảo Thôi Hướng Bắc phụ trách chuyện này.

Tô Mạn biết tầm quan trọng của thi đại học, cũng không biết Thôi Hướng Bắc nghĩ thế nào. Nếu anh không quá muốn đi, cô cũng có thể giúp đỡ ra chủ ý đẩy chuyện này đi.

Đối với việc học tập, Thôi Hướng Bắc cảm thấy không phải chuyện gì cả, anh tự tin nói: “Mấy hôm trước tôi vừa mới lật sách, phát hiện mấy tri thức ấy đều giống nhau, tôi đã nhớ rõ. Hơn nữa tôi cảm thấy đề thi của tỉnh Hồ Giang bên ấy còn đơn giản hơn một chút. Không chậm trễ chuyện này đâu.”

Nghe Thôi Hướng Bắc nói như vậy, Tô Mạn cũng gật đầu không rối rắm vấn đề này thêm nữa.

Khi hai người rời khỏi đại viện huyện ủy, Tô Mạn lại nói với anh: “Tôi chuẩn bị để trong xưởng chia một chiếc xe đạp cho tôi, sau này tôi đạp xe đến trường, nên không cần anh đưa nữa. Đồng chí Thôi Hướng Bắc, bây giờ đúng là lúc anh hăm hở tiến lên, phải đặt tâm tư ở trên sự nghiệp.”

“Hơn nửa đêm đạp xe đạp nguy hiểm lắm, trên đường ngay cả một ngọn đèn cũng không có, đèn pin cũng không chiếu rõ mặt đường, buổi tối tôi không có chuyện gì. Không chậm trễ đâu. Đồng chí Tô Mạn, tôi hiểu ý của cô. Thật sự, tôi đều hiểu mà.”

Thật ra trong lời nói của Tô Mạn có một vài ám chỉ, anh đều nghe hiểu hết. Anh không quen bạn gái, chưa từng tiếp xúc với cô gái nào, nhưng anh không phải đồ ngốc.

“Sang năm sau khi tôi thi xong sẽ rời đi, về sau muốn đưa đón cũng không có cơ hội. Tôi nghĩ bây giờ có cơ hội, làm chút chuyện vì bạn bè. Sau khi tôi tới đây, cô dạy tôi rất nhiều thứ. Cô không cần cảm thấy nợ nhân tình, thật ra từ tận đáy lòng tôi muốn đền đáp cô thôi, đối xử với cô tốt một chút. Cô cứ coi tôi giống như Thôi Hướng Bắc của ngày trước đưa dưa hấu cho cô vậy.”

Tô Mạn: “…” Cái này còn có thể coi như vậy được nữa hả?

Thôi Hướng Bắc nghiêm túc còn thật sự vỗ ngực của mình: “Hiện giờ tôi giấu mấy tâm tư nhỏ kia đi rồi. Giấu ở vị trí tận đáy lòng. Bây giờ tôi một lòng nung gạch vì huyện, nuôi heo vì dân, thi đại học vì xây dựng đất nước.” Làm một người đuổi kịp bước chân của em, người khiến em xem trọng.

Cái này còn có thể nói giấu là giấu ngay hả?

Tô Mạn nhìn anh.

Thôi Hướng Bắc lập tức nhìn cây to bên cạnh.

Tô Mạn yên lặng nhìn anh. “Anh vui là được rồi. Tôi về xưởng gia dụng bên kia làm việc trước.”

Thôi Hướng Bắc gật đầu: “Cô đi về trước đi, tôi lại đi tìm bí thư Lâm tâm sự.”

Tô Mạn vác túi bước đi.

Cô nghĩ trong lòng, đây rốt cuộc là do Thôi Hướng Bắc là một người thành thật như thế, hay là người của thời đại này thành thật vậy?

Chuyện xưởng gỗ được sự khẳng định của bí thư Lâm, rất nhanh đã được chứng thực.

Đồng thời xưởng gia dụng Bắc Hà cũng đang sáp nhập vào xưởng gia dụng Nam Bình, thay tên thành phân xưởng gia dụng Bắc Hà của xưởng gia dụng Nam Bình.

Tên vừa đổi, các công nhân mặc vào đồ lao động, thì thành công nhân chính thức của xưởng gia dụng Nam Bình. Ngoại trừ không có hộ khẩu thành thị, cấp bậc tiền lương đều giống nhau.

Thật ra nói là hai xưởng, nhiều nhất cũng chỉ là một bộ sản xuất mà thôi.

Tô Mạn tạm thời cũng không chuẩn bị mở rộng nhà xưởng bên ấy, cho nên không dự định thiết lập bộ khác. Xưởng bên ấy chỉ cần thợ là được, những người khác đều được do xưởng gia dụng Nam Bình quản lý.

Mặt khác, tin tức xưởng gia dụng Nam Bình thành lập xưởng gỗ ở công xã Bắc cũng truyền ra ngoài.

Các đại đội đều tràn đầy nhiệt huyết muốn tranh thủ tư cách xây nhà xưởng này. Ngay cả đại đội Đại Kiều Loan bên đây cũng tới nắm bắt tình hình.

Ngược lại bọn họ muốn chạy theo con đường này của Tô Mạn, còn bảo Lý Xuân Hoa giúp đỡ tới đi huyện thành thuyết phục một chút.

Lý Xuân Hoa trực tiếp chối từ: “Mọi người ngốc à, đây là chuyện của Bắc Hà, con gái tôi có thể quyết định hả? Nó có thể quản được cả bí thư Trình sao? Bản thân các ông không dám đi, để con gái tôi đi đắc tội với người ta làm gì chứ?”

Tô Thiết Sơn rút điếu thuốc mà con gái mua, mặt bình tĩnh nói: “Ông Quách, con gái nhà chúng tôi coi như là quan tâm đại đội rất nhiều rồi, có chuyện tốt là suy nghĩ cho bên đây ngay. Bây giờ ông bảo nó xây xưởng gỗ ở Đại Kiều Loan chúng ta, đây là đặt nó nướng trên đống lửa. Nếu ai chạy tới tố cáo, con gái tôi làm sao đây?”

Đội trưởng Quách nghe lời này, cũng tỉnh táo lại.

Bình Luận (0)
Comment