Nhóm dịch: Thiên Thượng Nhân Gian
Phụ trách: Vô Tà Team
Chuyện này cũng chỉ dừng ở ý nghĩ thôi. Dù sao cũng không thể vì chuyện này hại Tô Mạn.
Sau khi đuổi đội trưởng Quách đi mất, Lý Xuân Hoa vui mừng nói: “Ông nó à, vẫn là ông biết nói chuyện. Nói tới nỗi họ Quách kia không nói nên lời.”
Tô Thiết Sơn kiêu ngạo nói: “Đây dù sao cũng là chuyện của đàn ông bọn tôi. Chắc chắn là đàn ông bọn tôi nói rồi. Có phải không?”
Lý Xuân Hoa khen: “Đúng đứng đúng, ông nói đúng. Dù sao chúng ta phải trông coi nhà ta. Bây giờ chúng ta không giống với trước kia, cái gì cũng phải chú ý, đừng để người ta lợi dụng sơ hở.”
Chuyện này, Lý Xuân Hoa cũng không gọi điện thoại nói với Tô Mạn. Cảm thấy không cần thiết tăng thêm phiền phức.
Trong lúc đó Tô Mạn cũng rơi vào thanh tĩnh. Chuyện lợi và hại này liên quan tới điều mà cô từng nói với bí thư Trình.
Nếu lần này không thể quyết định tốt địa phương, sau này cho dù cô không dời xưởng gỗ đi, chờ cô rời khỏi xưởng gia dụng, sau khi người khác ngồi lên vị trí này, vẫn như cũ cũng sẽ lựa chọn một nơi càng thích hợp hơn.
Vì sau này có thể dài lâu, lần này phải một lần vất vả suốt đời nhàn nhã, chọn vị trí thích hợp nhất. Ai cũng không chọn sai.
Đương nhiên bí thư Trình cũng không muốn xảy ra loại chuyện này, cho nên thường hỏi thăm địa hình rừng núi và độ che phủ của công xã Bắc Hà. Bao gồm cả chất lượng và chủng loại của cây cối đều tiến hành kiểm tra.
Chỉ công việc này thôi, mà tìm hơn nửa tháng, mới xem như quyết định được chỗ.
Chỗ được chọn ở đỉnh núi đại đội Liên Hoa đó, khoảng cách từ đại đội Liên Hoa đến công xã cũng giống như Đại Kiều Loan, nhưng nó có chỗ tốt hơn Đại Kiều Loan, nó có một con đường lát đá, nối thẳng công xã.
Đây cũng là may mắn có các tổ tiên của đại đội Liên Hoa, trước kia đại đội Liên Hoa là một gia tộc lớn, cả đại đội đều cùng một họ. Từ lâu trước kia, đại đội Liên Hoa đã xuất hiện một vài người có bản lĩnh, sau đó lục tục thông đường đi.
Bây giờ ngược lại rất tốt, mang đến lợi ích cho đời sau.
Chọn núi rừng ở đại đội Liên Hoa bên này, về sau đại đội Liên Hoa bên này chắc chắn có chỗ tốt. Ví dụ như tiền nhận thầu núi rừng, đại đội Liên Hoa có thể nhận được một phần nhỏ. Còn có mời người đi làm việc, chắc chắn chủ yếu cũng là vùng lân cận.
Đội trưởng của đại đội Liên Hoa bởi vì chuyện này, vô cùng vui mừng. Buổi tối còn ở trong nhà bái tổ tiên.
Chuyện này lại khiến các đại đội khác vô cùng ghen tị. Nhưng ghen tị cũng hết cách, ai bảo trước kia tổ tiên bọn họ không xây một con đường chứ.
Đại Kiều Loan bên ấy thì càng đừng nói, đều là cư trú lộn xộn, trước kia tổ tiên cũng không ở đây, càng đừng nói xây đường.
Đội trưởng Quách ghen tị mỗi ngày nhìn đại đội Liên Hoa bên kia.
Nhưng việc này cũng khiến các đội trưởng của đại đội khác hiểu được một chuyện.
Nếu muốn giàu, vậy cần phải xây đường.
Trước kia cũng không cảm thấy, bây giờ nhìn thấy vậy, một con đường rất quan trọng.
Những đại đội trưởng này bắt đầu suy xét.
Không phải thu hoạch vụ mùa đã xong rồi sao, mắt thấy trong ruộng cũng không có công việc gì làm. Mùa đông cũng không có việc gì làm, chúng ta dứt khoát xây đường đi.
Không xây được đường đá, thì ta xây một con đường bùn đất. Dù sao cũng không thể đi đường núi nữa.
Khi các đại đội của công xã Bắc Hà bắt đầu xây đường, Tô Mạn đã trải nghiệm con đường được sửa mới toanh trong huyện.
Con đường này nối thẳng núi với bến tàu.
Đường là đường nhựa, xem như là con đường đẹp nhất cả Nam Bình.
Sau khi con đường này được sửa xong, trong huyện còn có người cố ý chạy lên con đường này đi vài vòng. Cảm thấy con đường này vô cùng dễ đi.
Bởi vì con đường này là các nhà xưởng bỏ tiền sửa, bí thư Lâm đặt tên là đường Nhà Xưởng.
Mấy xưởng trưởng ngồi ở trên xe jeep cũ nát, trên mặt đều là vẻ kiêu ngạo tự hào. Nghĩ cho dù sau này về hưu, trên lý lịch của bọn họ cũng sẽ lưu lại một chiến tích như vậy. Bọn họ đều là người Nam Bình, sau này muốn ở đây dưỡng già. Về sau có thể nói với con cháu mình, con đường này, chính là năm đó ông sửa đấy.
Xưởng trưởng Chu vô cùng kiêu ngạo: “Gọi gì mà đường Nhà Xưởng chứ, tôi cảm thấy kêu đường Quần Áo là tốt nhất. Quần áo Nam Bình chúng tôi cũng rất nổi tiếng. Hơn nữa, chúng tôi cũng bỏ nhiều tiền.”
Xưởng trưởng Cao nói: “Vậy sao không phải là đường Xưởng Gạch? Sau này chúng tôi cũng chuyển gạch trên con đường này nhiều nhất, có tính đại biểu.”
Xưởng trưởng Chu cười lạnh: “Khi bỏ tiền sao không tranh tính đại biểu đi?”
Xưởng trưởng Cao: “…”