Nhóm dịch: Thiên Thượng Nhân Gian
Phụ trách: Vô Tà Team
Bởi vì trời lạnh, Tô Mạn cũng không thấy dễ chịu như lúc trước nữa.
Cơ thể này của cô là sinh non, dinh dưỡng lại không tốt, vốn dĩ đã yếu hơn người khác. Bình thường cho dù cố gắng ăn nhiều hơn một chút, cũng không mập được. Gặp phải trời lạnh thì ớn lạnh.
Tô Mạn mặc áo phao lông vũ với áo phao dài bên trong, cũng ấm hơn được chút.
Ban ngày ở đơn vị thì cũng còn đỡ, ngồi trong phòng làm việc với bếp than hồng, tốt xấu gì cũng có thể sưởi ấm. Nhưng đến tối thì không dễ chịu như thế nữa.
Trong lớp cũng không thể có bếp lò được, cô thì có thể mua vài túi sưởi ấm, nhưng cũng không thể lấy ra dùng trước mặt người ta được. Chỉ có thể làm cái bếp đồng kiểu cũ để dùng. Đợi tan học thì bếp lò bên này của cô cũng lạnh rồi, cũng không có nơi nào đi đổi than.
Lúc ra cửa, một luồng gió Bắc thổi đến, Tô Mạn co rụt cổ lại.
Cô ngước mắt nhìn, không thấy Thôi Hướng Bắc, cô cũng không đi tìm người ta, mà đi về hướng xưởng gia dụng.
Không lâu sau, cô nghe thấy đằng sau truyền đến âm thanh đạp tuyết cót két.
“Tô Mạn, đợi đã.”
Thôi Hướng Bắc nhỏ tiếng gọi.
Tô Mạn cảm thấy đúng là hiếm lạ, bình thường Thôi Hướng Bắc rất kỹ lưỡng, luôn âm thầm đi theo sau, không ngờ lần này còn gọi cô nữa.
Cô dừng bước chân lại, nhỏ tiếng hỏi: “Sao thế?”
Thôi Hướng Bắc bước vài bước lại, móc từ trong túi ra một thứ gì đó, đặt vào tay cô.
Tô Mạn vê vê, cũng là một bếp lò bằng đồng. Bên trên bọc một lớp vải, ấm áp dễ chịu. Tạo hình cũng khá giống với bếp lò mà cô dùng.
Tô Mạn vẫn chưa nói gì, Thôi Hướng Bắc đã nói: “Cho cô mượn đấy. Tôi có hai cái, không dùng hết. Ngày mai cô trả lại cho tôi là được rồi.”
Giọng điệu này phân biệt rõ ràng, Tô Mạn cũng không thể nói lời từ chối được.
“… Cảm ơn.”
Thôi Hướng Bắc cười: “Không cần cảm ơn, lúc trước cô còn cho tôi mượn tiền mua thịt kho tàu đấy.”
Cái chuyện đã bao lâu rồi vẫn còn nhớ.
Tô Mạn cười, ôm bếp lò trong tay, cũng cảm thấy ấm áp hơn nhiều: “Bếp này của anh đã đốt bao lâu rồi, cái lò kia của tôi chưa học xong hai tiết thì đã nguội mất.”
Thôi Hướng Bắc nói: “Lúc tôi ra ngoài thì đốt đấy, ủ trong ngực, nên nó nguội chậm hơn một chút.”
Tô Mạn có chút cảm động, cô gật đầu, để lại một câu: “Chả trách.” Rồi quay người đi tiếp.
Thôi Hướng Bắc cũng không nói chuyện với cô nữa, giữ khoảng cách không xa không gần mà đi bên cô.
Lúc sắp đến xưởng, Tô Mạn mới hỏi Thôi Hướng Bắc chuyện nuôi lợn anh sắp xếp thế nào rồi, có khó khăn gì không.
“Không có, tôi đã sắp xếp ổn thỏa rồi. Trước tiên theo tôi vài ngày học chút kiến thức cơ bản, sau đó sắp xếp đến tỉnh thực tập. Đầu xuân là có thể bắt đầu bắt lợn con và nuôi lợn được rồi. Bên huyện thì khoảng ba ngày nữa sẽ bắt đầu mở lớp đào tạo rồi, đến lúc đó anh hai cô cũng sẽ qua đấy.”
Bình thường trông anh làm việc có vẻ không đâu vào đâu, nhưng lúc bàn đến công việc thì thể hiện rất vững vàng. Tô Mạn nghe anh sắp xếp những điều này, cũng cảm thấy sắp xếp rất thỏa đáng. Nên cô cũng không hỏi thêm nữa, trực tiếp vào xưởng.
Thôi Hướng Bắc còn dặn dò cô: “Nhớ ngày mai mang bếp lò cho tôi nhé.”
Tô Mạn quay đầu lại nhìn anh một cái, lòng thầm nghĩ Thôi Hướng Bắc muốn làm gì thế. Chỉ có cái lò, bình thường anh cũng không phải tác phong này.
Mãi cho đến ngày hôm sau, Tô Mạn ôm cái lò lạnh băng tan học. Thôi Hướng Bắc lại nhét cho cô một cái lò sưởi, lúc này cô mới biết Thôi Hướng Bắc đúng là chuẩn bị hai cái lò thật. Mỗi ngày đều đổi, mang lò sưởi đến cho cô.
Tô Mạn hỏi: “Anh không dùng sao?”
Thôi Hướng Bắc thậm chí còn không mang găng tay, anh giơ bàn tay ra: “Vốn dĩ tôi chuẩn bị cho mình dùng, nhưng sức khỏe tôi quá tốt, mùa đông cũng không thấy lạnh. Cho nên không dùng tới.”
Tô Mạn: “…” Mặc dù biết đây là cái cớ của Thôi Hướng Bắc, nhưng trong lòng cô vẫn có chút ước ao và ghen tị.
Có lẽ vì trời quá lạnh, còn nổi gió, Tô Mạn cảm thấy trong đêm tuyết thế này mà có người nói chuyện cùng, cũng là chuyện tốt.
Cho nên cô cũng nói vài câu được câu chăng: “Lúc nhỏ anh ăn gì lớn lên mà sức khỏe tốt thế?”
Thôi Hướng Bắc có chút vui, nói chuyện cũng mang theo sự ấm áp: “Thật ra tôi là đứa trẻ sinh non, nghe mẹ tôi nói trước kia suýt chút nữa là tôi sống không nổi rồi. Sau đó vừa hay nơi bộ đội đóng quân có trâu bò, lúc nhỏ tôi uống sữa bò sữa dê mà lớn lên đấy. Có một chú trước kia xuất thân từ thiếu lâm, học ít công phu, từ nhỏ tôi đã theo học, cho nên cơ thể càng ngày càng khỏe.”