Nhóm dịch: Thiên Thượng Nhân Gian
Phụ trách: Vô Tà Team
Tô Mạn thật sự không biết Thôi Hướng Bắc cũng là đứa trẻ sinh non, khoảng cách giữa đứa trẻ sinh non này với đứa trẻ sinh non kia cũng khác biệt quá lớn rồi.
Thôi Hướng Bắc không biết Tô Mạn đang nghĩ gì trong đầu, nhìn dáng vẻ nghiêm túc của Tô Mạn, anh cũng suy nghĩ lấy ít sữa bò sữa dê cho Tô Mạn uống, để cho cô bồi bổ sức khỏe, đều là đứa trẻ sinh non, có thể sẽ có ích. Tô Mạn sẽ không sợ lạnh như vậy nữa.
Nhưng mà anh cũng biết, tặng cho Tô Mạn thì Tô Mạn sẽ không nhận. Để người khác biết được thì cũng ảnh hưởng không hay.
Đợi sau này… Đợi tìm cơ hội, vẫn nên để đồng chí Nhị Trụ lấy ít sữa cho em gái uống. Nếu như đồng chí Nhị Trụ không tìm được, có thể tìm anh để mượn, dẫu sao thì mối quan hệ của anh với đồng chí Nhị Trụ cũng tốt.
Đúng rồi, lần này vừa hay đồng chí Nhị Trụ đến học tập.
……
Bên nhà họ Tô ở đại đội Đại Kiểu Loan, cuối cùng Tô Nhị Trụ cũng được hưởng kiểu đãi ngộ như lúc ban đầu thằng ba vào huyện.
Người cả nhà vây quanh anh ta, khích lệ anh ta, tâm sự với anh ta.
Tô Nhị Trụ thấy tự hào cực kì.
Lần này anh ta vào huyện không chỉ đại diện đại đội, còn đại diện cho công xã.
Mấy con lợn béo của đại đội Đại Kiều Loan năm nay, sau khi nộp bốn con qua bên công xã thì bí thư Trình cười híp mắt.
Cộng thêm biết được chuyện bí thư Lâm khích lệ toàn huyện nuôi lợn cũng có liên quan đến sự thành công trong nuôi lợn ở Đại Kiều Loạn, cho nên bí thư Trình khen ngợi Đại Kiều Loan không thôi.
Ngay cả Tô Nhị Trụ, nhân viên chăn nuôi của đại đội này cũng nước lên thì thuyền lên.
Nếu tính ra thì anh ta là đệ tử thân truyền của Thôi Hướng Bắc.
Hơn nữa còn nuôi ra được một lứa lợn.
Bí thư Trình cảm thấy kỹ thuật nuôi lợn này của đồng chí Tô Nhị Trụ là hạng nhất hạng nhì trong toàn công xã.
Cho nên bổ nhiệm đồng chí Tô Nhị Trụ làm nhân viên chỉ đạo kỹ thuật nuôi lợn ở công xã Bắc Hà, đại diện công xã đến huyện học tập.
Đợi anh ta học quay về, thì tổ chức công tác đào tạo cho những nhân viên chăn nuôi khác trong đội.
Cho nên Tô Nhị Trụ mơ hồ này, đã trở thành cán bộ nhỏ của công xã rồi. Nói ra, so với hai người anh em kia của anh ta thì anh ta còn nở mày nở mặt hơn. Dẫu sao thì cũng xem như quản lý người dưới quyền mình rồi. Những người nuôi lợn ở công xã kia, không phải đều phải nghe theo anh ta sao?
Ngay cả Lý Xuân Hoa cũng nói mãi trong nhà: “Nhị Trụ à, mẹ biết ngay con là người có triển vọng mà. Con là người có triển vọng nhất trong ba anh em các con. Cái gì đấy, cơm ngon không sợ nguội, đó chính là con. Chả trách con giống với cha con nhất.”
Tô Nhị Trụ nói: “Không phải trước kia mẹ nói anh cả với thằng ba giống sao?”
“Đều là con trai ruột của cha con, nhất định là giống cha con rồi. Nhưng con vẫn là giống nhất, không chỉ ngoại hình giống, tinh thần giữ được bình tĩnh cũng giống.”
Tô Nhị Trụ lòng thầm nghĩ, anh ta không phải giữ được bình tĩnh, mà là vì trước kia không có cơ hội.
Người cha Tô Thiết Sơn bình thường ít khi nói chuyện, bây giờ vừa hút thuốc vừa nói: “Con là một người có triển vọng, làm cho nhà họ Tô chúng ta nở mày nở mặt rồi. Đến huyện thì chuyên tâm học hành, đừng tưởng mình biết rồi thì đắc ý, không chịu học hành đàng hoàng. Lần sau quay về để người ta theo kịp, xem con phải làm sao.”
Được cha khen, Tô Nhị Trụ lập tức hăng hái vô cùng. Cha anh ta bình thường không khen người ta, anh ta không kìm được đắc ý, nói: “Ôi chao cha yên tâm, con nhất định sẽ chuyên tâm học hành.”
Tô Thiết Sơn nói: “Đó là điều đương nhiên, nếu như con không học tốt kỹ thuật, làm cho Bắc Hà chúng ta nuôi lợn không tốt, con chính là tội nhân của Bắc Hà. Đến lúc đó cha cắt đứt qua hệ với con, giao con ra ngoài để những người đó tùy ý xử phạt.”
“...”
….
Số người có thể đến huyện thành tham gia đào tạo cũng không nhiều, mỗi công xã chỉ được một người. Những công xã có số dân đông đúc, nhiều nhất chỉ được sắp xếp hai người.
Bởi vì số người không nhiều nên huyện cũng dễ thu xếp, thống nhất cho mọi người ở tại nhà khách trong huyện, một phòng sáu người ngủ chung, mới xếp ba phòng thôi là xong.
Ăn cơm cũng thuận tiện, các công xã gửi lương thực đến, người nhà nào thì nuôi nhà nấy, huyện cũng không cần chịu gánh nặng.