Trở Lại Thập Niên 60 Tôi Bị Hệ Thống Hố ( Dịch Full)

Chương 474 - Chương 474 - Mua Đồ

Chương 474 - Mua đồ
Chương 474 - Mua đồ

Nhóm dịch: Thiên Thượng Nhân Gian

Phụ trách: Vô Tà Team

Tô Nhị Trụ ngồi xe đến huyện, ban đầu còn khá hào hứng, nhưng sau khi nhìn thấy trụ sở UBND Huyện, anh ta trở nên hồi hộp.

Tô Nhị Trụ nơm nớp lo sợ, tay chân không biết để đâu cho phải. Anh ta lấy hết can đảm đi vào, nhưng trong lòng lại không dám. Tô Nhị Trụ cân nhắc xem có nên tìm em út trước không, nhờ em ấy dẫn mình vào trong.

“Anh Nhị Trụ.”

Thôi Hướng Bắc mỉm cười, đi từ phòng bảo vệ của trụ sở ra.

Lúc nhìn thấy Thôi Hướng Bắc, Tô Nhị Trụ cảm thấy mình đã gặp được người cứu vớt.

Trước giờ anh ta chưa từng thấy thanh niên trí thức họ Thôi tốt đẹp đến thế, thậm chí chưa kịp để ý chuyện đối phương gọi mình là anh Nhị Trụ.

“Cậu Thôi, cậu cũng đến rồi à, gặp được cậu thì tốt quá.”

Thôi Hướng Bắc mỉm cười, anh cố ý chờ ở đây mà.

Vừa khéo mấy ngày nay có tuyết rơi, ảnh hưởng đôi chút đến công việc ở xưởng gạch, thế là Thôi Hướng Bắc qua UBND Huyện để tổ chức đào tạo.

Trong lòng anh cũng rất vui, cứ như thế, anh và Tô Mạn sẽ ngày càng gần nhau hơn, thường ngày đưa Tô Mạn về nhà cũng tiện.

Sau đó anh lại nghĩ Tô Nhị Trụ sắp đến đây, cảm thấy mình có nên mời người ta ăn một bữa cơm không, dù sao cũng từ đại đội sang mà, hơn nữa hai người còn cùng nhau nuôi heo, quan hệ tốt như vậy. Không mời người ta ăn cơm, sau này quay về đại đội sẽ ngại biết bao.

Thế nên Thôi Hướng Bắc cảm thấy mình cần phải mời đối phương bữa này.

“Anh Nhị Trụ, tôi đưa anh đi báo danh trước nhé, sau khi thu xếp đồ đạc xong xuôi thì đi ăn cơm, chiều nay mới bắt đầu công tác đào tạo, bây giờ không vội.”

Lúc này Tô Nhị Trụ mới nghe rõ Thôi Hướng Bắc gọi mình là anh Nhị Trụ, anh ta trợn mắt ngay tức thì: “Cậu Thôi, cậu gọi tôi là gì? Anh Nhị Trụ hả?”

Thôi Hướng Bắc: “Anh lớn hơn tôi vài tuổi mà, dù sao ở ngoài cũng phải chú ý một chút.”

“Đừng đừng đừng, tuyệt đối đừng gọi tôi là anh, tôi gọi cậu là anh thì được chứ cậu đừng gọi tôi. Sao cậu có thể gọi tôi là anh chứ, tôi không gánh nổi tiếng này đâu. Tôi gọi cậu là anh, kêu thầy cũng được nữa.”

Tô Nhị Trụ cảm thấy mình là người có nguyên tắc.

Anh ta đánh không lại Thôi Hướng Bắc, vậy thì nên nhận Thôi Hướng Bắc làm anh. Anh thanh niên trí thức họ Thôi còn dạy anh ta cho heo ăn, bảo anh ta đến công xã làm nhân viên chỉ đạo kỹ thuật, làm cán bộ, chuyện này thật sự sửa đổi vận mệnh anh ta đó.

Hiện giờ Tô Nhị Trụ cảm kích quá chừng, trong lòng anh ta đã coi đối phương như thầy mình.

Nếu không phải Thôi Hướng Bắc nhỏ hơn anh ta, anh ta còn định sau này chăm sóc Thôi Hướng Bắc về già.

“Thật đó, tuyệt đối đừng gọi tôi là anh, nếu không lòng tôi áy náy lắm.”

Thôi Hướng Bắc: “... Được thôi, đồng chí Nhị Trụ, anh vui là được, chúng ta đi cất hành lý trước nhé.”

Nơi mà Tô Nhị Trụ ở cũng là ký túc xá nhiều người. Khi anh ta bước vào ký túc xá thi đã có vài người đến đây, những người này đều trông có văn hóa hơn Tô Nhị Trụ, ngoài ra còn có người đeo kính.

Vừa nhìn đã biết đây là những người được chọn từ các công xã trong công xã, không phải chọn người trong đội sản xuất.

Chỉ riêng Tô Nhị Trụ là xã viên đến từ đội sản xuất.

Tô Nhị Trụ nhìn những người này ăn mặc đẹp đẽ, phong thái giống như cán bộ, anh ta tự cảm thấy xấu hổ.

Thôi Hướng Bắc giới thiệu anh ta với mọi người: “Đây là đồng chí Tô Nhị Trụ đến từ công xã Bắc Hà. Bởi vì anh ấy nuôi được đàn heo béo tốt nên Huyện quyết định để anh ấy đứng ra phát động cả huyện nuôi heo, kỹ thuật của anh ấy rất giỏi, mọi người giao lưu nhiều hơn nhé.”

Tô Nhị Trụ vừa nghe vậy thì tự tin ngay, anh ta ngẩng đầu ưỡn ngực, khuôn mặt trở nên hãnh diện.

Mọi người vốn không coi Tô Nhị Trụ ra gì, nghe Thôi Hướng Bắc nói vậy, bọn họ lập tức đổ dồn ánh mắt về phía Tô Nhị Trụ.

Ai cũng nhiệt tình chào hỏi Tô Nhị Trụ.

Tô Nhị Trụ cảm thấy mấy chục năm trước mình sống quá uổng phí, sống cực kỳ mơ hồ. Tại sao hồi trước mình không nghĩ tới những ngày tháng tốt đẹp, để cho bản thân sống như một con người đúng nghĩa chứ...

Sau khi hưởng thụ sự nhiệt tình của mọi người, bấy giờ Tô Nhị Trụ mới ngu ngơ đi theo Thôi Hướng Bắc ra ngoài ăn cơm.

Lần đầu đến tiệm cơm quốc doanh, Tô Nhị Trụ kích động không sao kìm được. Anh ta nhìn Thôi Hướng Bắc ở trước mặt mình, trong lòng cực kỳ cảm kích, đôi mắt cũng suýt đỏ hoe.

Bình Luận (0)
Comment