Nhóm dịch: Thiên Thượng Nhân Gian
Phụ trách: Vô Tà Team
Sau mười ngày, Thôi Hướng Bắc đưa mọi người đến tỉnh thành để họ tham gia học tập thực hành một tháng rưỡi, hơn nữa không thể về nhà đón Tết, khi nào học cho giỏi rồi mới được về.
Bí thư Lâm còn đặc biệt dành thời gian để đưa mọi người lên xe, khuyến khích họ cố gắng học tập vì huyện Nam Bình, học tập kỹ thuật thật giỏi để quay về trợ giúp huyện Nam Bình phát triển.
Được lãnh đạo lớn nói những lời cổ vũ như vậy, các nhân viên kỹ thuật vốn sợ hãi đến tỉnh thành, bây giờ họ đều nước mắt quanh mi, cảm thấy sứ mệnh của mình thật lớn lao.
Tô Nhị Trụ lau nước mắt, cảm thấy mục tiêu mà trước đây mình đặt ra quá nhỏ.
Tại sao anh ta chỉ nghĩ đến việc giúp Bắc Hà nuôi heo chứ, anh ta phải học tập kỹ thuật thật giỏi mới được, sau này về huyện nuôi heo, muốn xây dựng cả Nam Bình.
Anh ta nghĩ như vậy, nói ra suy nghĩ ấy với Thôi Hướng Bắc đang ngồi cạnh mình.
Thôi Hướng Bắc nói: “Sao anh không nói mình muốn giúp cả nước nuôi heo luôn đi? Chúng ta là đàn ông, phải có chí hướng.”
Tô Nhị Trụ: “…” Mục tiêu này quá lớn, không dám nghĩ.
Ngày mà nhóm Tô Nhị Trụ đến tỉnh thành, vừa khéo là Tết Nguyên Đán.
Tô Mạn thay lịch mới, nhìn dòng chữ năm - sáu - hai (1962) trên đấy, tâm trạng cô cũng thay đổi theo chiều hướng tốt.
Ba năm mất mùa đói kém đã trở thành quá khứ, năm mới sẽ ngày càng tốt đẹp.
Lớp bổ túc bên này được nghỉ vào ngày bảy tháng một, sau kỳ nghỉ, Tô Mạn không cần đi học vào buổi tối nữa.
Trong lòng Tô Mạn vẫn vui. So với đi học, cô thích tự học hơn, dù sao cũng có thể mua được sách tài liệu.
Hơn nữa tất cả đều là kiến thức văn học, năng lực học tập của cô coi như vẫn ổn, chỉ cần tốn thêm chút thời gian, cô vẫn có thể lấy được bằng tốt nghiệp loại xuất sắc.
Thôi Hướng Bắc lại cảm thấy buồn rầu. Ngày cuối cùng, anh đưa Tô Mạn về xưởng gia dụng, đưa cả hai lò sưởi cho cô.
“Cô lấy về từ từ dùng đi, dùng luân phiên hai cái, không sợ mình lạnh. Dù sao để ở chỗ tôi cũng như không, chẳng dùng gì cả.”
Trái lại lần này Tô Mạn không từ chối.
Suốt mùa đông, gió Bắc rít gào, tuyết lớn rơi đầy, lúc nào cũng có người đứng chờ trong tuyết để đưa lò sưởi cho cô. Người ấy còn cố tình đứng ở đầu ngọn gió, cản gió lạnh thay cô.
Cô cũng không thể nào dứt khoát nói lời từ chối với người ấy như trước đây.
Tô Mạn cảm thấy dù sao đi nữa, mình cũng nên có lòng biết ơn. Từ nhỏ đến lớn chỉ có một người đối xử tốt với cô như thế, cho dù tương lai sẽ thay đổi, nhưng trong giờ phút này, cô tin đó là thật.
Cô ôm lò sưởi, thật lòng nói lời cảm ơn: “Cảm ơn anh.”
“Cảm ơn gì chứ, cũng đâu phải thứ gì đáng giá.” Thấy Tô Mạn không từ chối, Thôi Hướng Bắc không nhịn được cười. Anh cũng không ngờ có một ngày mình sẽ mừng rỡ như tên ngốc vì người ta chịu nhận đồ của mình.
Tô Mạn nói: “Về ôn bài đi, tranh thủ thi đại học.”
Thôi Hướng Bắc trịnh trọng gật đầu: “Ừm!”
Nhìn Tô Mạn đi rồi, Thôi Hướng Bắc nghĩ đây là lần cuối cùng tiễn cô, tự dưng cảm thấy lòng mình nặng nề.
Đợi sang năm, anh phải đi rồi.
Sang năm… Đúng rồi, tháng chín năm sau, anh mới đi mà.
Anh lập tức chạy vài bước về phía trước, hỏi: “Đồng chí Tô Mạn, sang năm bao giờ khai giảng nhỉ?”
Tô Mạn: “… Ngày tám tháng một.”
Thôi Hướng Bắc vui vẻ đáp lại: “Ngày tám tháng một gặp nhau nhé.” Sau đó anh xoay người chạy đi.
Tô Mạn: “…”
789 nói: “Ký chủ, tôi vừa cảm nhận được sự thay đổi trong nội tâm cô, số liệu rất gần với giá trị tốt đẹp, tôi không rõ đây là kiểu tình cảm gì, nhưng tôi cảm thấy hắn là một sự thay đổi tốt.”
Tô Mạn không phủ nhận, mà cũng không trả lời.
Trong lòng cô đang tự hỏi một vấn đề, nếu yêu đương mà mục đích không phải kết hôn, liệu có bị người ta cho rằng mình giở trò lưu manh không, liệu có vượt quá giới hạn không...
Bởi vì tuyết rơi quá nhiều, giao thông vận tải không phù hợp về mọi mặt nên nhà xưởng cũng không bận như trước. Mấy hôm trước đón Tết, Tô Mạn trở về nhà.
So với cái Tết năm ngoái, năm nay nhà họ Tô lại cao hơn một bậc.
Điều đó càng khiến Lý Xuân Hoa và Tô Thiết Sơn cảm thấy nhà mình thật sự ngày càng tốt đẹp, hơn nữa năm nay trong nhà được chia rất nhiều thịt, vì thế Lý Xuân Hoa chuẩn bị một loạt món ăn làm từ thịt, dự định trải qua cái Tết năm nay thật đủ đầy.
Lúc ăn cơm Tất niên, cả nhà ngồi quanh bàn, cho dù Tô Nhị Trụ không ở nhà, mọi người cũng dành vị trí cho anh ta.
Trong bữa cơm, như thường lệ, mọi người sẽ nói đến thành tích năm nay.