Trở Lại Thập Niên 60 Tôi Bị Hệ Thống Hố ( Dịch Full)

Chương 481 - Chương 481 - Tỉ Lệ Thành Công Cao

Chương 481 - Tỉ lệ thành công cao
Chương 481 - Tỉ lệ thành công cao

Nhóm dịch: Thiên Thượng Nhân Gian

Phụ trách: Vô Tà Team

Nếu như có thể thông suốt tuyến đường giữa các khu vực thì Nam Bình thật sự sống lại rồi.

Một huyện thông hết bốn phương sẽ có lợi ích rất lớn.

Trước đây Nam Bình nghèo biết bao, đường sá không dễ đi nên rất khó phát triển.

Tô Mạn lại nói tiếp: “Đợi những người đó quen với con đường này của Nam Bình, chúng ta có được số lượng vận chuyển hàng hóa lớn, huyện chúng ta hoàn toàn có thể mở một công ty vận tải đường thủy.”

Vận tải là công việc làm ăn kiếm được rất nhiều tiền.

Nếu huyện làm thành công thì sẽ thu được thêm một nguồn tài chính.

Đương nhiên bí thư Lâm và huyện trưởng Cao có thể suy xét đến những chuyện kế tiếp, bây giờ Tô Mạn nói ra trước, đồng thời đã giáng một đòn thật sâu vào họ, xuất hiện một đống lợi ích, khiến người ta không khỏi động lòng.

Họ càng thêm coi trọng lời đề nghị của Tô Mạn.

Thế là bí thư Lâm và huyện trưởng Cao đã xác định công tác tuyên truyền này, còn chuyện để các đồng chí ở khu vực khác sử dụng bến tàu miễn phí thì họ phải mở cuộc họp, tổ chức hội nghị UBND Huyện.

Tô Mạn cảm thấy chuyện này có tỷ lệ thành công rất lớn.

Sau khi về xưởng, cô còn tìm xưởng trưởng Chu và xưởng trưởng Cao để kể lại tình hình.

Xưởng trưởng Chu giơ ngón cái khen ngợi cô: “Tiểu Tô à, đầu óc của cháu thật sự khiến người ta tâm phục khẩu phục.” Ông ta cảm thấy với trí tuệ của Tiểu Tô, cho cô lên làm huyện trưởng cũng được, chỉ cần một kho hàng mà khiến cả huyện được hồi sinh.

Xưởng trưởng Cao gật đầu nhưng không lên tiếng.

Ông ta cảm thấy Tô Mạn gọi họ đến đây, chắc chắn không đơn giản như vậy.

Tô Mạn nói: “Cháu cũng vừa xác định một chuyện, cháu đề nghị với Huyện, bảo họ đưa ra quyền sử dụng miễn phí để thu hút số lượng hàng hóa. Cháu cân nhắc, liệu kho hàng của chúng ta có thể để người ta sử dụng miễn phí một năm không, đồng thời chúng ta tự tuyên truyền, coi như cống hiến cho Huyện. Dù sao nếu không nỡ buông con mình ra thì làm gì bắt được sói, đợi số lượng hàng hóa lớn dần, kho hàng của chúng ta kiếm được tiền, đoán chừng bí thư Lâm và huyện trưởng Cao cũng có thể nhìn ra manh mối. Bây giờ bọn họ không nghĩ đến, bởi vì họ không cảm thấy số lượng hàng hóa ít ỏi ở bến tàu của chúng ta có thể kiếm tiền, sau này chắc chắn sẽ nghĩ tới thôi, cháu phải khiến các lãnh đạo cảm thấy thoải mái.”

Xưởng trưởng Cao và xưởng trưởng Chu sửng sốt vài giây, sau đó ho khụ khụ, thầm tính một năm không thu tiền, bọn họ sẽ kiếm ít hơn bao nhiêu.

Tô Mạn nhìn họ: “Chúng ta đừng nghĩ mình kiếm ít hơn bao nhiêu, trong suy nghĩ của cháu, không lỗ tức là có lời, hơn nữa còn được sự thừa nhận của lãnh đạo kèm theo mức độ nổi tiếng. Với lại số lượng hàng hóa vận chuyển trong năm đầu chắc chắn kém hơn sau này, chứ không phải kiếm ít hơn bao nhiêu. Đương nhiên chuyện này vẫn cần sự đồng ý của các chú.”

Xưởng trưởng Cao và xưởng trưởng Chu cũng không phải người hồ đồ.

Tô Mạn vừa nói như thế, bọn họ cũng suy xét đến chuyện tương lai, đến lúc đó các lãnh đạo không vui thì thật sự là vấn đề.

Nhưng rồi lại nghĩ tương lai có thể kiếm được tiền, bây giờ hy sinh một chút cũng không phải là không thể.

“Được, bọn chú cũng nghĩ như vậy.”

Tô Mạn cười nói: “Vậy sau khi chuyện này được quyết định, ba nhà chúng ta sẽ đi nói chuyện với bí thư Lâm.”

Về chuyện để các đồng chí khu vực khác sử dụng bến tàu miễn phí, bí thư Lâm và huyện trưởng Cao thảo luận suốt hai ngày.

Đồng thời mở cuộc họp với những đồng chí khác.

Ủng hộ nhất là Cục Giao Thông, Cục Giao Thông cũng muốn sửa đường nhưng không có tiền. Nếu có thể thu hút các đồng chí ở khu vực khác đến đây, sau này đường sá ở Nam Bình sẽ được sửa lại không phải sao, hơn nữa còn có người chia sẻ phần nào.

Đương nhiên đây chỉ là một dự đoán mang tính lý thuyết, cho dù không thành công, họ cũng không chịu thiệt.

Cục Tài Vụ cũng đề nghị: “Trong kế hoạch ban đầu của chúng ta, hai năm đầu của bến tàu sẽ không có bất kỳ lợi nhuận nào. Bởi vì vấn đề tài chính nên chúng ta chỉ dùng một bến tàu duy nhất, những năm đầu đều sử dụng miễn phí. Cho nên nếu có thêm các đồng chí ở khu vực khác thì cũng không vấn đề gì.”

Cục Tài Vụ vẫn tính rõ khoản này.

Bí thư Lâm và huyện trưởng Cao cũng có ý kiến như vậy. Nếu như mục tiêu là phát triển về sau thì bây giờ không nên cân nhắc đến chuyện lợi nhuận.

Bọn họ làm lãnh đạo huyện Nam Bình, không phải vì kiếm tiền cho riêng mình mà là quản lý Nam Bình thật tốt, để cho tương lai Nam Bình ngày càng tiến bộ.

Bình Luận (0)
Comment