Nhóm dịch: Thiên Thượng Nhân Gian
Phụ trách: Vô Tà Team
Ví như tại sao tỉnh và thành phố lại sầm uất đến thế, không phải vì có nhiều người đến những nơi đó sao...
Bọn họ chỉ cần thu hút người ta đến Nam Bình, mai sau Nam Bình cũng sẽ trở nên sầm uất.
Sau cuộc họp, bí thư Lâm bảo bộ phận tuyên truyền làm tài liệu tuyên truyền, tiến hành tuyên truyền đến những khu vực khác, phải lan truyền tên tuổi bến tàu Bát Nhất của Nam Bình ra ngoài.
Bộ phận tuyên truyền định làm giống như Tô Mạn trước đó, gửi bản thảo cho báo chí, vậy thì sẽ có khá nhiều người đọc được.
Tô Mạn biết Huyện đã quyết định cho người ngoài sử dụng miễn phí, cô lập tức cùng Xưởng trưởng Chu, xưởng trưởng Cao đến tìm bí thư Lâm để báo cáo công tác.
Lần này Tô Mạn không lên tiếng, người nói chuyện chính là xưởng trưởng Chu già đời. Cô cảm thấy ở trước mặt những người bề trên, lúc nên khiêm tốn thì cứ khiêm tốn thôi, đồng thời cũng cho những người khác có cơ hội thể hiện mình.
Xưởng trưởng Chu báo cáo về kho hàng của ba nhà kết hợp.
“Hiện giờ kho hàng mà ba nhà chúng tôi liên kết đã được xây xong, mấy hôm trước, chúng tôi đã lần lượt vận chuyển sản phẩm qua đó.”
“Kho hàng ba nhà kết hợp?” Bí thư Lâm hỏi.
Xưởng trưởng Chu cười nói: “Bởi vì ba nhà xưởng của bọn tôi hợp tác xây dựng nên gọi nó là kho hàng ba nhà kết hợp.”
Theo như Tô Mạn nói, bọn họ phải thể hiện quyền sở hữu kho hàng này về mọi mặt, đương nhiên cần lấy một cái tên đại diện cho điều đó.
“Bí thư Lâm, chúng tôi nghe nói huyện cho phép người ngoài sử dụng miễn phí đối với bến tàu Bát Nhất của Nam Bình. Chúng tôi nghĩ mình là đơn vị trên đất Nam Bình, vậy nên cũng phải cống hiến cho sự phát triển của huyện mới được. Suy nghĩ như vậy, bởi vì kho hàng của chúng tôi có một số khu trống, chúng tôi bằng lòng cho người ngoài sử dụng miễn phí giống như bến tàu, chỉ cần bến tàu miễn phí, chúng tôi sẽ miễn phí theo, đồng thời duy trì sự phát triển của huyện.”
Bí thư Lâm nghe vậy thì ngạc nhiên nhìn ba người.
Hơn nữa còn đặc biệt nhìn Tô Mạn một chút.
Tô Mạn nở nụ cười mộc mạc chân thành.
Bí thư Lâm thật sự không ngờ đơn vị ở vùng mình có thể giác ngộ tư tưởng như vậy, đừng thấy ngày nào họ cũng ra vẻ tích cực đến đâu, thật ra họ chỉ vì lợi ích của đơn vị nhà mình thôi.
Bí thư Lâm cũng không trách họ, làm lãnh đạo đơn vị, ai mà chẳng muốn đơn vị của mình phát triển, chính ông ta cũng một lòng một dạ vì Nam Bình mà.
Cho nên khi nhìn thấy ba người này hào phóng như vậy, ông ta cực kỳ ngạc nhiên.
Trước đó ông ta đã cân nhắc, nếu muốn thu hút người ngoài, vậy thì chắc chắn hàng hóa ở bến tàu cũng nhiều hơn, nhưng kho hàng lúc trước của huyện không đủ dùng, cần thêm một kho nữa.
Bây giờ cho phép người ngoài sử dụng miễn phí, mình đã chịu lỗ rồi, thêm một kho hàng nữa thì sẽ không có lời.
Vì thế lúc ông ta xem bản đồ, nghĩ đến kho hàng của nhóm Tô Mạn đã được xây xong ở bến tàu, thậm chí ông ta còn suy nghĩ.
Lúc trước ba người họ đột nhiên muốn xây kho hàng ở bến tàu, diện tích rất lớn, vị trí khá tốt, liệu họ có tính toán gì không.
Bí thư Lâm không thành thạo về lĩnh vực phát triển kinh tế, nhưng ít nhất đầu óc còn tỉnh táo. Ông ta chưa từng thấy một số vấn đề phát triển mở rộng nên trước đây không ngờ tới, nhưng sau khi có được đầu mối, ông ta có thể suy luận ra ngay.
Ví dụ như sau khi bến tàu đông người, chắc chắn sẽ có nhu cầu rất lớn về kho hàng. Ông ta nghĩ trước đó Tô Mạn còn giúp tuyên truyền bến tàu Bát Nhất của Nam Bình, đề nghị huyện thu hút người ngoài vận chuyển hàng hóa đến đây, thế là ông ta liên kết những suy nghĩ ấy lại, liệu có phải lúc trước, nhóm của Tô Mạn đã có ý đồ này không.
Cho nên lúc đó, bí thư Lâm cảm thấy trong người không được thoải mái, ba người kia không ổn chút nào, toàn có ý đồ với huyện. Thậm chí ông ta còn suy nghĩ có nên mở cuộc họp, bàn bạc đôi chút để họ giao kho hàng cho huyện, huyện sẽ trợ cấp thỏa đáng cho họ, như vậy cũng tốt cho huyện Nam Bình.
Không ngờ họ lại chủ động đến đây đề xuất, muốn để các đồng chí ở khu vực khác sử dụng kho hàng miễn phí.
Những lời này quá mang tính chủ động, bí thư Lâm cũng ngại nói ra suy nghĩ khác của mình.
“Mấy người đã bàn với nhau thế ư?”
Xưởng trưởng Chu gật đầu: “Đúng vậy, mọi người đều nghĩ như thế, họ đều vì Nam Bình.”