Nhóm dịch: Thiên Thượng Nhân Gian
Phụ trách: Vô Tà Team
Nghĩ tới có thể mua căn nhà thuộc về bản thân mình, trong lòng Tô Mạn cũng có chút kiên định.
Tới thời đại này, chất lượng cuộc sống của cô thấp đến mức không thể thấp hơn nưã. Nếu không có hệ thống cung cấp thức ăn cho cô. Cô cảm thấy mình chắc chắn không chịu được cuộc sống kham khổ trước kia.
Bởi vì chuyện xây nhà xưởng, Tô Mạn còn bận rộn hơn hồi trước. Hơn nữa còn phải hao tâm tốn sức trên học tập, vừa không để ý, ngược lại gầy đi rất nhiều.
Đối với thân thể này, Tô Mạn cũng có hơi không còn cách nào khác. Chỉ có thể mỗi ngày cố gắng ăn một ít, sau đó cố gắng bảo đảm thời gian ngủ bình thường.
Mỗi ngày Thôi Hướng Bắc đưa cô về trong xưởng, mắt thấy người mỗi ngày càng gầy đi. Lòng bắt đầu luống cuống. Bảo Tô Đại Trụ mang đồ dinh dưỡng đi thăm Tô Mạn.
Bây giờ Tô Đại Trụ ở trong xưởng làm rất tốt. Thôi Hướng Bắc vô cùng quan tâm anh ta. Thường xuyên kiên nhẫn chỉ dạy anh ta về mặt kỹ thuật, để anh ta hưởng được lợi ích không nhỏ. Học cực kỳ tốt. Quan hệ với Thôi Hướng Bắc cũng tốt hơn lúc trước.
Thấy Thôi Hướng Bắc quan tâm em gái anh ta như vậy, trong lòng Tô Đại Trụ vô cùng cảm kích: “Nhị Trụ nhà bọn tôi đã nói cậu là anh em định mệnh của nó. Tổng chỉ đạo Thôi, cậu cũng là anh em tốt của tôi. Sau này bất cứ khi nào cậu cần, cậu mà nói, tôi tuyệt đối không hàm hồ.”
Thôi Hướng Bắc: “Cái này cũng không quan trọng, anh đưa món đồ này qua trước đi. Anh là một người làm anh, không chăm sóc em gái anh cho tốt, anh không biết xấu hổ hả?”
“Đúng là rất xấu hổ.” Tô Đại Trụ gẩy một vài cọng tóc, có chút đuối lý.
Sau khi vào trong huyện, anh ta cũng chưa từng gặp em gái.
Anh ta cảm thấy bây giờ em gái là lãnh đạo lớn, chắc chắn bận rộn. Bản thân anh ta cũng liều mạng học tập và làm việc mỗi ngày, nên quên mất chuyện đấy. Cũng may con người tổng chỉ đạo Thôi tốt, còn nhớ tới em gái anh ta… “Tổng chỉ đạo Thôi, sao cậu đột nhiên nhớ tới em gái tôi vậy?”
“… Trước kia cô ấy chính là lãnh đạo cũ của tôi.”
Tô Đại Trụ giật mình, sau đó nghiêm túc nói: “Vậy cũng không được, em gái tôi không phải loại người nhận đồ của người khác. Tổng chỉ đạo Thôi, thứ này tôi không thể nhận. Bị em gái tôi biết, tôi sẽ bị mắng.”
Thôi Hướng Bắc: “…” Tên này còn tinh hơn Tô Nhị Trụ. “Nên tôi nhờ anh cũng không thể hả, lần trước đồng chí Nhị Trụ cũng tìm tôi nhờ đưa đồ cho em gái đó. Sao ngay cả đồng chí Tô Nhị Trụ anh cũng không bằng vậy.”
Lời này nhưng khiến cho Tô Đại Trụ không vui, anh ta uất ức. Nhưng với em gái thì vẫn thương.
Hơn nữa không có em gái, sẽ không có Tô Đại Trụ anh ta của ngày hôm nay. Anh ta cũng sẽ không keo kiệt.
“Được, tôi cầm đi đưa em gái tôi, tôi trả cậu tiền. Nhà họ Tô chúng tôi không thể nhận đồ đâu, sẽ bị cha tôi đánh gãy chân.” Tô Đại Trụ nghiêm túc nói.
Thôi Hướng Bắc nghe thấy anh ta đồng ý, gật đầu tùy tiện. Dù sao chỉ cần đồ đến tay Tô Mạn là được.
Chủ nhật, Tô Đại Trụ muốn đi thăm Tô Mạn, tặng đồ dinh dưỡng cho Tô Mạn.
Không cần Tô Đại Trụ nói, Tô Mạn cũng biết là bút tích của ai.
Chờ khi Tô Đại Trụ đi, Tô Mạn bảo anh ta xách một gói hoa quả to. “Thứ này không dễ mua. Chỉ có tiền thôi cũng không đủ, cầm về trả lại nhân tình đi.”
Tô Đại Trụ lập tức vỗ đầu, cảm thấy mình quá ngu ngốc: “Anh cũng chưa nghĩ tới vụ này, em gái cũng là em cẩn thận. Đợi lát nữa anh trở về đưa cho tổng chỉ đạo Thôi. Em nói xem sao con người cậu ta tốt như vậy chứ. Đồ tốt như thế cũng chịu cho mình. Cậu ta đối với anh thật tốt.”
Tô Mạn: “…”
Buổi tối lúc tan học, Tô Mạn thấy vẻ mặt tươi cười của Thôi Hướng Bắc.
Hai người vẫn đi một trước một sau, đi chưa được mấy bước, Thôi Hướng Bắc bước lại đây. Lén nhét quả táo cho cô, sau đó mới lui trở về.
Sau đó Tô Mạn nghe thấy đằng sau truyền đến tiếng ăn táo răng rắc răng rắc.
“Quả táo này rất ngọt.” Thôi Hướng Bắc còn lẩm bẩm.
Tô Mạn vân vê quả táo trong tay. Đây không phải là táo cô đưa Tô Đại Trụ mang về sao?
Cô cũng không quay đầu lại: “Ôn tập thế nào rồi?”
Thôi Hướng Bắc nghe thấy Tô Mạn nói chuyện, lập tức nói: “Ôn tập rất tốt, tôi cảm thấy thi đại học Hồ Giang hoàn toàn không thành vấn đề.”
“Xác định thi đại học Hồ Giang hả?”
“Ừ. Dù sao bây giờ hộ khẩu của tôi ở bên này, thi trường bên ấy cho nắm chắc một chút.”
Tô Mạn quay đầu lại nhìn anh một cái: “Nhưng thành tích của anh, thi vào một vài nơi tốt hơn, hẳn là cũng không phải vấn đề lớn.”