Nhóm dịch: Thiên Thượng Nhân Gian
Phụ trách: Vô Tà Team
Huyện trưởng Cao có thể hiểu được nên gật đầu, tỏ ý bọn họ sẽ ở lại nhà khách một đêm, ngày mai rồi đi.
Cũng là nói, sáng ngày mai huyện Tiểu Dã phải đưa ra câu trả lời.
Tô Mạn cũng không có ý kiến gì. Thời này thực sự rất nghèo, nhưng không giống với chuyện sửa đường trong tương lai. Lúc này những chỗ cần dùng tiền đều được khấu trừ để tiết kiệm.
Cô vẫn đề xuất ý kiến với huyện trưởng Cổ, nếu như huyện thực sự không thể chi tiền thì có thể tìm đơn vị trợ giúp. Dù sao thì cuối cùng người dùng bến tàu cũng là đơn vị đó. Phúc lợi chia cho mọi người cùng chia sẻ. Lúc đầu Nam Bình sửa bến tàu, cũng là mọi người đồng tâm hiệp lực mà làm. Hơn nữa cũng không phải không trả lại. Lúc này là đi mượn bọn họ thôi.
Huyện trưởng Cổ vừa nghe, đôi mắt đã sáng lên.
Đợi khi về nhà khách, huyện trưởng Cao lập tức hỏi: “Tiểu Tô, cháu nắm chắc mấy phần?”
“Tám phần, chỉ cần huyện trưởng Cổ có thể nói được làm được thì chuyện này đã thành công tám phần.”
“Ông ấy là người có bản lĩnh. Nói được làm được.” Huyện trưởng Cao cảm khái nói. Nhớ đến lúc trước chính mình mới đến, trong lòng còn có ghen tị.
Vẫn may cuối cùng chứng minh được tất cả đều là bản thân nghĩ nhiều, lão Lâm là một cộng tác có thể dựa vào.
Ở một bên khác, huyện trưởng Cổ cũng bảo mọi người nêu ý kiến, huyện trưởng Cổ rất có hứng thú với ý kiến mà Tô Mạn nêu ra.
Xưởng gang và hầm mỏ có tiền như thế, hoàn toàn có thể sửa đường.
Hơn nữa bọn liều như thế chẳng phải vì hai đơn vị lớn nhất sao?
Cục giao thông đương nhiên là vừa lòng, cứ như thế thì có thể tiết kiệm được tiền.
Thế là lập tức gọi điện đi, lập tức triệu tập mọi người đến họp.
Bởi vì chuyện khơi thông con đường giữa Nam Bình và huyện Tiểu Dã, cho dù con đường sửa sang không quá tốt, thì cũng tuyệt đối không phải là công lao nhỏ, có thể so sánh với bến tàu Nam Bình.
Vậy nên cần không ít tiền.
Cục giao thông đưa ra dự toán, huyện trưởng Cổ lập tức hỏi ý kiến của xưởng gang và hầm mỏ.
Bởi vì nghĩ đến việc không cần dùng tiền của huyện, vậy nên lúc này huyện trưởng Cổ gượng ép mà đứng lên nói giúp cho bên Nam Bình: “Đây đều là mượn thôi! Giống như lúc đầu Nam Bình sửa bến tàu vậy đó, mấy đơn vị nhỏ của người ta chi ra nhiều tiền như thế, thế mà hai đơn vị nổi danh toàn tỉnh mà không chi nổi tiền à? Nói ra lời này mà tôi thấy đỏ mặt thay cho các ông.”
Quả thực hai lãnh đạo đã đỏ mặt lên rồi, không phải do ngại, mà do tức.
Chuyện sửa đường còn đổ lên đầu bọn họ.
Huyện trưởng Cổ nghiêm khắc nói: “Lẽ nào chuyện sửa đường này là vì chúng tôi, đó đều là vì các ông đấy. Trước đây mấy lần vì mưa lớn, đường thì tắc nghẽn, ảnh hưởng đến việc vận chuyển, mấy chuyện này các ông quên rồi à? Tôi không đề cập đến chuyện này trước mặt mấy đồng chí Nam Bình. Tôi không nhắc tới không có nghĩa là nó không phát sinh. Nếu không thì tại sao tôi lại cân nhắc việc sửa đường?”
Huyện trưởng Cổ lấy lý do sửa mấy con đường mà trước đó Tô Mạn phân tích để phân tích lại cho bọn họ nghe, cuối cùng tổng kết: “Sửa đường tốt cho mọi người. Sau khi sửa xong, thì hai đơn vị các ông mới càng phát triển tốt hơn. Tiểu Dã của chúng ta mới có thể có hình hài mới.”
Lãnh đạo xưởng gang và hầm mỏ: “…”
Trứng không chọi lại đá. Chuyện này huyện đã quyết định rồi, mặc dù xưởng gang và hầm mỏ có chút không vừa lòng. Nhưng cũng chẳng có sức mạnh mà đi phản bác. Hơn nữa huyện cũng đã nói chỗ tiền này là mượn, sau này có thể có quyền sử dụng bến tàu để gán nợ, cũng không phải lo lắng bị quỵt. Bọn họ cũng đau xót chỗ tiền phải bỏ ra, nhưng mà cũng không cần phải toàn lực phản đối.
Ngày hôm sau, lúc mấy người huyện trưởng Cao đến, huyện trưởng Cổ bắt tay với bọn họ, quyết định sẽ khơi thông con đường giữa Nam Bình và Tiểu Dã, sau này sẽ thường xuyên qua lại.
Huyện trưởng Cao kích động nắm tay ông ta: “Lão Cổ, tôi tin ông, quyết định này của ông tuyệt đối không sai. Sau khi đường khơi thông, nơi này sẽ nhộn nhịp lại. Những ngày tháng tốt đẹp của chúng ta còn ở phía trước kìa.”
Lại mất một ngày nữa thì thỏa thuận sửa đường mới được ký kết xong.
Lúc quay về, huyện trưởng Cao đang vui vẻ, cảm thấy chuyện này giải quyết thật gọn gàng.
Tô Mạn thì đang chọn một mục tiêu tiếp theo – huyện Ngô Gia.
Huyện trưởng Cao nói: “Sao cháu lại chọn nơi đó?”
Tô Mạn đáp: “Chú xem, huyện Ngô Gia có xưởng cơ giới khá lớn, chiếm vị trí rất quan trọng, có nhu cầu về gang thép rất lớn, hơn nữa bọn họ còn có một mỏ than nhỏ. Nếu như bọn họ sửa đường thông với chúng ta thì có thể ra vào huyện Tiểu Dã. Có lợi cho bọn họ.”
Huyện trưởng Cao thấy cũng đúng thật.
Cứ thế, sau này Nam Bình không biết là trạm trung chuyển đường thủy, hay là trạm trung chuyển đường bộ nữa.