Nhóm dịch: Thiên Thượng Nhân Gian
Phụ trách: Vô Tà Team
Kết quả còn chưa về đến huyện thì nhận được thông báo từ bên xưởng gạch, nói rằng thư thông báo trúng tuyển đại học Hồ Giang của anh tới rồi.
Thôi Hướng Bắc vừa nghe thấy thì vội vàng chạy về huyện.
Vừa chạy, nội tâm anh còn đang hưng phấn vô cùng. Anh nghĩ nên về lấy thư thông báo trước hay là đi tìm Tô Mạn trước.
Hay là gọi điện cho Tô Mạn?
Sau khi về đến huyện thì Thôi Hướng Bắc không nhịn được nữa, anh đã đợi bao nhiêu ngày, trong lòng cứ luôn đè nén. Lúc này anh hận không thể lập tức chạy đến trước mặt Tô Mạn, nói với Tô Mạn rằng anh là sinh viên. Phù hợp với yêu cầu của cô!
Sau khi xuống xe anh lập tức chạy đến xưởng gia dụng, cả đường không dừng chút nào. Chạy đến nỗi mà mặt đỏ cả lên.
Ông Cát coi cổng ở xưởng gia dụng nhìn thấy bộ dạng của anh thì kinh ngạc hỏi: “Đồng chí Thôi, cháu làm sao thế?”
Ông ấy nhận ra thằng nhóc này, từng đến xưởng. Quan trọng là ông ấy nhìn thấy buổi tối thằng nhóc này hay đưa xưởng trưởng Tô về. Thằng nhóc này tự cho rằng bản thân ẩn nấp tốt lắm, nhưng không trốn nổi mắt một người lính cựu trinh sát như ông ấy.
Lúc đầu ông ấy còn cho rằng là người theo dõi xưởng trưởng, còn chuẩn bị tóm cổ thằng nhóc này lại. Kết quả thì người ta đưa người về xong thì đi luôn. Hình như xưởng trưởng Tô cũng biết. Vì thế ông ấy không quan tâm nữa. Mấy chàng trai trẻ tuổi mà, ai mà không có lúc theo đuổi con gái?
Thôi Hướng Bắc đỏ bừng mặt: “Xưởng trưởng Tô có ở đây không?”
Ông Cát đáp: “Có chứ, con bé chưa ra ngoài, hai ngày trước mới về, chắc mệt lử rồi.”
Thôi Hướng Bắc vui vẻ đi vào xưởng: “Cháu có chuyện cần báo cáo với xưởng trưởng Tô.”
Nói xong thì đi vào trong luôn.
Ông Cát gọi anh một tiếng nhưng Thôi Hướng Bắc không trả lời lại.
Ông Cát thầm nghĩ, mấy đứa trẻ bây giờ không chú ý gì cả. Không phải là mới đi từ chuồng lợn ra đấy chứ.
Thôi Hướng Bắc chạy thẳng một mạch đến phòng làm việc của Tô Mạn, đầu đầy mồ hôi, mặt mũi đỏ bừng bừng, mắt sáng lấp lánh.
Lúc đó Tô Mạn đang nói chuyện với Đinh Linh, hỏi cô ấy lúc mình không có ở xưởng thì tình hình ở đây thế nào rồi, lúc nghe thấy bên ngoài có tiếng động, cô ngẩng đầu lên thì thấy Thôi Hướng Bắc với dáng vẻ chật vật đứng ngoài cửa.
Cô có hơi kinh ngạc mà trợn tròn mắt.
Đinh Linh nhìn cũng có vẻ rất mơ hồ.
Sau khi Thôi Hướng Bắc nhìn thấy Tô Mạn, anh mới tỉnh tảo lại sau cơn kích động, không nên đến thẳng như vậy, bây giờ còn đang trong thời gian làm việc, cứ thế mà đến, chẳng phải quấy rầy công việc của người ta ư?
Tô Mạn nhìn thấy dáng vẻ này của Thôi Hướng Bắc, lập tức đoán ra được là vì chuyện gì, cô cảm thấy con người Thôi Hướng Bắc thật sự quá dễ đoán.
Khóe miệng cô cong lên, bảo Đinh Linh ra ngoài trước. Sau đó hỏi: “Đồng chí Thôi Hướng Bắc, anh xong việc rồi? Vào trong ngồi nghỉ đi, đứng ở cửa làm gì?”
Thôi Hướng Bắc gật đầu đi vào phòng làm việc, ngập ngừng nói: “Xong rồi...” Anh căng thẳng hít sâu: “Hôm nay tôi qua đây vì có chuyện muốn nói với cô, tôi đậu rồi. Xưởng nung gạch mới gọi cho tôi, bảo là thư thông báo đã được gửi tới đơn vị. Bây giờ tôi đã là sinh viên đại học.”
Tô Mạn đã sớm đoán được chuyện này nên chỉ mỉm cười nói: “Chúc mừng anh. Sau này là sinh viên đại học rồi, thực sự trở thành trụ cột của tổ quốc, là nhân tố vững vàng trong công cuộc kiến thiết đất nước.”
Thôi Hướng Bắc cảm thấy việc trở thành trụ cột của tổ quốc hay nhân tố kiến thiết gì đó còn xa vời lắm. Chuyện anh mong ngóng hiện tại chính là tìm được bạn gái.
“Đúng, tôi là sinh viên đại học.” Hợp với yêu cầu của cô rồi. Ánh mắt lấp lánh của anh nhìn chằm chằm Tô Mạn, đợi cô mở lời nói gì đó.
Tô Mạn cũng chỉ cười nhìn anh chứ không nói gì.
Thôi Hướng Bắc vừa kích động lại vừa khẩn trương, không biết nên mở miệng thế nào. Không thấy Tô Mạn tính nói gì tiếp, anh lại sợ cô đã quên. Việc từ hồi nào hồi nao rồi, có khi nào cô bận rộn, quên rồi không?
Sao quên được, chuyện quan trọng thế cơ mà. Cũng may da mặt anh dày, thôi thì tự mình nói cũng được!
Thôi Hướng Bắc bày ra vẻ mặt vừa nghiêm túc vừa thành thật: “Tô Mạn, lúc trước cô bảo muốn tìm bạn trai là sinh viên... cô thấy tôi có được không? Tôi cũng là sinh viên đại học. Tôi là sinh viên ngành cơ giới của đại học Hồ Giang. Tôi là thanh niên trí thức của Đại Kiều Loan, là thanh niên tiến bộ, biết đi săn cũng biết làm gạch, còn có thể nuôi heo... Tôi vẫn sẽ tiếp tục nỗ lực, khiến bản thân ngày càng ưu tú hơn, chắc chắn sẽ không kéo chân cô, nỗ lực đuổi kịp bước chân cô, Tô Mạn, chúng ta quen nhau đi!”