Nhóm dịch: Thiên Thượng Nhân Gian
Phụ trách: Vô Tà Team
Lần đầu tiên Tô Mạn mới thấy có người tỏ tình mà lại nói một lèo toàn những câu tự khen mình như Thôi Hướng Bắc, cô bật cười thành tiếng sau đó lại nghiêm túc gật đầu: “Đồng chí Thôi Hướng Bắc, điều kiện của anh rất tốt, tôi quyết định đồng ý yêu đương với anh. Tôi thế nào chắc anh cũng biết rõ rồi, ngoại trừ công việc, chẳng biết gì nữa. Nếu anh không để ý thì chúng ta hẹn hò.”
Thôi Hướng Bắc còn đang suy nghĩ xem làm thế nào để thuyết phục được Tô Mạn lại nghe Tô Mạn nói đồng ý. Anh vui đến mức chân sắp đứng không vững đến nơi rồi.
Đồng ý, đồng ý, cô đồng ý rồi!
Từ này về sau anh và Tô Mạn sẽ là quan hệ người yêu chính thức!
Thôi Hướng Bắc kích động bước lên trước một bước: “Những gì em không biết anh đều biết. Không biết thì chúng ta cùng nhau học. Chúng ta nhất định có thể bổ khuyết cho nhau. Vậy chúng ta, thật sự đang trong quan hệ yêu đương rồi?”
“Ừ.” Tô Mạn gật đầu. Bởi vì Thôi Hướng Bắc đứng rất gần nên cô loáng thoáng ngửi được cái mùi hương đặc trưng nào đó. Cô nhớ trước kia Thôi Hướng Bắc là người rất thích sạch sẽ, dù có đi xúc phân cũng phải võ trang đầy đủ. Không thể cẩu thả thế được, cô cau mày: “Anh mới từ bên công xã về?” Thằng nhóc này gấp gáp quá. Thảo nào nhìn chật vật đến thế.
Thôi Hướng Bắc đáp: “Anh, anh nhận được tin là về ngay, về nhanh còn gặp em, chạy thẳng đến đây luôn, ngay cả xưởng gạch nung cũng không ghé qua.”
Anh nói xong mới bỗng dưng nhớ ra một chuyện.
Hình như anh định quay về xưởng gạch dùng xà bông thơm để tắm rửa sạch sẽ.
Nhưng sau đó... vui quá nên quên mất.
Nghĩ tới đây, anh theo bản năng đưa mũi ngửi ngửi, sau khi ngửi thấy cái mùi hương đặc trưng nào đó, cả người anh bỗng chốc cứng ngắc.
Không ngờ anh lại ở trong bộ dạng này đi tỏ tình!
Thôi Hướng Bắc coi trọng mối quan hệ này như vậy khiến Tô Mạn rất thoải mái, trong lòng vô cùng vui vẻ. Thấy sắc mặt Thôi Hướng Bắc có chút thay đổi, cô quan tâm hỏi: “Sao vậy?”
Mặt Thôi Hướng Bắc đỏ ửng: “... Anh vốn thích sạch sẽ lắm, tại anh vui quá, em đợi anh một lát, anh về tắm cái đã.”
Nói xong chuẩn bị chạy đi luôn.
Tô Mạn thấy cứ để anh ấy về thì chắc chắn chuyện này sẽ trở thành một ký ức đen tối của Thôi Hướng Bắc.
Cô gọi: “Chạy cái gì mà chạy, còn chưa nói hết mà.”
Thôi Hướng Bắc dừng bước, đứng cách một khoảng nhìn cô.
Tô Mạn bước tới gần anh một bước thì anh lại lùi về một bước, trong lòng tự ghét bỏ mình không biết bao nhiêu lần.
Tô Mạn trợn mắt nói: “Anh tránh cái gì, mới quen nhau anh đã thế này rồi, sau này thì làm thế nào?”
Vẻ mặt Thôi Hướng Bắc rối rắm: “Anh mới từ chuồng heo ra nên trên người có mùi. Có dùng xà phòng cũng tắm cũng không sạch mùi này.”
Tô Mạn nói: “Lần này cả ngày anh đều ở cùng một chỗ với đám heo đó, không có mùi mới lạ. Anh vì nhân dân phục vụ, có tinh thần hy sinh cao cả, đây là mùi của sự vinh quang. Sao anh lại tự thấy ghét bản thân mình được, anh phải cảm thấy vinh dự mới đúng.”
Thôi Hướng Bắc: “... Em không chê?”
Tô Mạn mang vẻ mặt chính nghĩa nói: “Em là loại người có tư tưởng giác ngộ thấp thế sao? Đừng nói là có chút mùi, cho dù anh có rơi vào trong hầm phân, chỉ cần việc anh làm là tốt thì em cũng không thấy ngại.” Mấy lời khen ngợi như này ai mà không biết nói chứ.
Anh cảm thấy Tô Mạn vô cùng tốt.
Anh đã thế này rồi mà Tô Mạn không những không ghét bỏ mà còn cổ vũ anh. Mới vừa rồi lòng anh còn vô cùng xấu hổ, vô cùng hoảng sợ. Nhưng nhờ những lời Tô Mạn nói, lòng anh dễ chịu hơn rất nhiều.
“Trưa nay chúng ta ăn cơm cùng nhau được không? Bây giờ chúng ta đang yêu nhau đó.” Thôi Hướng Bắc khẩn trương hỏi. Lần đầu yêu đương thật không biết nên làm sao mới tốt. Điều anh nghĩ tới chỉ có cùng ăn cơm thôi. Dù sao mấy việc như xem phim hay gì đó, Tô Mạn cũng không có thời gian đi.
Tô Mạn nhìn anh: “... Ăn cơm thì đương nhiên là được, nhưng mà anh về tắm xà bông trước đi, bản thân thơm tho sạch sẽ ăn cơm cũng ngon hơn.” Tuy cô không ngại nhưng nếu cứ phải ngửi mùi này mãi cũng không phải trải nghiệm gì tốt đẹp.
Yêu đương hẹn hò đương nhiên phải khiến tâm trạng mình vui vẻ thoải mái mới được, không thể để bản thân ủy khuất.
Cô còn lấy một cục xà bông mới từ trong ngăn kéo ra: “Mới đó, anh cầm về dùng đi!” Đây là mùi hương cô thích. Người bạn trai mình thơm ngát đương nhiên cũng khiến tâm trạng cô tốt hơn.