Nhóm dịch: Thiên Thượng Nhân Gian
Phụ trách: Vô Tà Team
Chỉ có điều Tô Mạn cũng đến tuổi rồi, cũng rất xứng đôi với Thôi Hướng Bắc cho nên mọi người lại cảm thấy mọi chuyện đều rất bình thường, chỉ hiếu kỳ nhìn một chút rồi thôi.
Chỉ có Tô Tam Trụ là vẫn len lén đánh giá Thôi Hướng Bắc. Thấy Thôi Hướng Bắc bận trước bận sau lấy cơm, lấy canh cho em gái mình.
Trông vô cùng ân cần. Lại nhìn em gái mình, hưởng thụ sự chăm sóc của nam đồng chí như lẽ đương nhiên.
Vừa nhìn đã thấy tình huống này có chút không bình thường. Nếu là bình thường thì, trước khi theo đuổi thành công, nam đồng chí ra sức thể hiện, sau khi quen nhau thì nữ đồng chí sẽ quan tâm săn sóc nam đồng chí.
Anh ta thật có chút ngại khi nhìn tiếp. Cúi đầu lùa cơm. Anh ta biết ngay mà, con gái nhà họ Tô bọn họ sao lại để mình chịu thiệt được?
Cơm nước xong xuôi, hai người cũng không rời khỏi xưởng mà đi đi lại lại trong xưởng để tiêu thực.
Tô Mạn không để thời gian trôi qua lãng phí, cầm cuốn sổ tiếng Nga của mình ra đọc, thuận tiện còn kiểm tra Thôi Hướng Bắc luôn.
Cô cảm thấy khi yêu đương mà cứ dính một chỗ với nhau thôi thì quá lãng phí thời gian, không bằng cùng nhau học tập cùng nhau làm việc còn hơn, lúc trước cô muốn luyện nói tiếng Nga nhưng bên cạnh lại chẳng có ai luyện cùng. Cũng may Thôi Hướng Bắc đã học tập chăm chỉ một thời gian nên cũng có thể đáp lại cô mấy câu.
Trước đây Thôi Hướng Bắc rất không thích học ngoại ngữ. Nhưng khi cùng luyện khẩu ngữ tiếng Nga với Tô Mạn, anh cảm thấy vô cùng vui.
Thầm nghĩ sau này phải học cho tốt, nói tiếng Nga lưu loát hơn nữa, sau này có khi còn có thể đọc thơ tiếng Nga cho Tô Mạn nghe.
Hai người đi mấy vòng trong xưởng xong thì trời cũng tối.
Dù tiếc đến mấy, Thôi Hướng Bắc cũng phải trở về.
Chỉ có điều anh vẫn còn nghĩ đến việc báo cáo lại tình hình gia đình mà tối qua mới chuẩn bị: “Tô Mạn, có một số chuyện anh nghĩ chắc em vẫn chưa hiểu rõ.”
Tô Mạn ngạc nhiên hỏi: “Chuyện gì?”
Thôi Hướng Bắc thành thật khai báo: “Anh là người thành phố Bắc Kinh, nhưng mà nghe cha anh nói thì nguyên quán của nhà anh ở Xuyên Châu. Ông ấy cũng chẳng còn người thân gì nên cũng không có thân thích.”
Tô Mạn: “...À. Thế thì cũng giống nhà em, nhà em cũng xa quê, thân thích không nhiều.”
“Cha anh là cán bộ trong trong quân khu, mẹ anh làm y tá trong bệnh viện quân khu. Nhà anh ở trong đại viện của quân khu, cha mẹ chỉ có một đứa con trai là anh, cho nên đã có nhà. Nhưng sau này anh cũng không tính ở lại trong đại viện, anh muốn dựa vào khả năng của bản thân tự xây nhà ở, anh cảm thấy việc này không quá khó, sau này chắc chắn sẽ có nhà để ở.”
Tô Mạn nói: “Tất nhiên phải dựa vào bản thân xây nhà, em cũng tính năm sau sẽ xây nhà, tự em xây một căn rộng rãi. Thanh niên phải tự dựa vào bản thân mới được.”
Thôi Hướng Bắc phát hiện khoảng cách giữa mình với Tô Mạn có hơi xa: “... Lương một tháng của anh hiện cộng lại được tám mươi hai đồng, cũng không dùng gì nhiều, đều để giành lại, sau này đi học còn có trợ cấp, đợi sau khi anh đi làm, nhất định có thể tiết kiệm được một khoản. Sau này nếu muốn anh giao tiền tiết kiệm và tiền lương ra cũng không sao cả.” Cho nên trong nhà không cần gánh trách nhiệm gì lớn, nhà anh không cần nữ đồng chí lấy tiền lương nuôi gia đình, anh nuôi được.
Những lời phía sau anh không dám nói ra.
Nghe tới đây Tô Mạn mới hiểu, Thôi Hướng Bắc đang khai báo hoàn cảnh gia đình và tiền lương cá nhân.
Nói cứ như đang tham gia xem mắt vậy. Chỉ thiếu cô chưa hỏi có nhà có xe hay không thôi.
Thôi Hướng Bắc nói xong, tự bản thân cũng thấy khá đầy đủ rồi: “Tô Mạn, còn điều gì em chưa rõ không?”
“... Không.” chỉ mới yêu đương thôi, nghiêm túc thế làm gì.
Thôi Hướng Bắc thì bình tĩnh hơn nhiều rồi, lúc đầu anh còn lo Tô Mạn cảm thấy anh không thành thật. Quả nhiên, Tô Mạn không giống những nữ đồng chí khác.
“Anh gửi thư cho nhà, báo họ biết chuyện anh thi đậu đại học và... việc có bạn gái.”
Chân mày Tô Mạn cau lại: “Chúng ta mới quen nhau thôi, anh đã nói với người nhà rồi, có nhanh quá không?” Cô sợ cha mẹ Thôi sẽ coi trọng việc này quá mức.
“Không phải nên chính thức một chút sao?” Thôi Hướng Bắc nói như lẽ đương nhiên. Anh cảm thấy chỉ có đàn ông lưu manh mới không nói với người nhà chuyện mình quen bạn gái.
Tô Mạn nghĩ thầm dù sao gửi cũng gửi rồi, nói gì cũng không có ý nghĩa. Cô lại nghĩ dù sao nhà họ Thôi cách đây rất xa, cũng không sao: “Cũng được.”