Trở Lại Thập Niên 60 Tôi Bị Hệ Thống Hố ( Dịch Full)

Chương 533 - Chương 533 - Không Cảm Thấy Gì Sao

Chương 533 - Không cảm thấy gì sao
Chương 533 - Không cảm thấy gì sao

Nhóm dịch: Thiên Thượng Nhân Gian

Phụ trách: Vô Tà Team

Bởi vì công việc của Thôi Hướng Bắc đã bàn giao sắp xong rồi nên cơ bản mỗi ngày đều có thời gian đến thăm Tô Mạn.

Mỗi ngày hai người đều cùng ăn chiều sau đó đi dạo loanh quanh, lại cùng nhau học tiếng Nga.

Thời gian ở cùng nhau mỗi ngày không tính là nhiều nhưng cũng không ít.

Đến lúc Thôi Hướng Bắc phải rời khỏi huyện Nam Bình, Tô Mạn lại thấy có chút không quen. Nhưng nghĩ đến việc sau này có lại không gian tự do của mình, lúc muốn gặp thì sắp xếp một cuộc hẹn, lúc không nhớ thì tự bận việc của mình. Cô cảm thấy chỉ có cuộc sống như vậy mới thích hợp với bản thân. Thế nên cô rất vui vẻ chuẩn bị quà nhập học ví dụ như bút máy, sổ tay gì đó cho Thôi Hướng Bắc.

Thôi Hướng Bắc nói: “Anh sắp phải đi rồi... em không cảm thấy gì sao?”

Tô Mạn cố gắng hiểu cho anh, thanh niên mà, cảm xúc có chút phong phú.

Cô ẩn ý khích lệ: “Nói thật thì, đương nhiên là em cũng có chút không quen. Nhưng em nghĩ, anh học đại học thì có thể học thêm kiến thức chuyên sâu, sau này làm một nhân tài lớn cho đất nước, em vô cùng vui mừng vì anh. Anh nghĩ thử đi, sau này sự hùng mạnh của đất có một phần là nhờ công sức của anh, anh không cảm thấy kiêu ngạo, tự hào sao? Vì sự kiêu ngạo và tự hào này, sự chia cách ngắn ngủi của chúng ta là đáng giá.”

Thôi Hướng Bắc bị tâm trạng vui vẻ của cô ảnh hưởng, vốn còn đang vô cùng luyến tiếc, nhưng thấy Tô Mạn đặt nhiều kỳ vọng vào mình như vậy, anh lại cảm thấy rất tự hào. Mong ngóng có thể ngay lập tức tới đại học học tập bản lĩnh. Trở thành người giống như Tô Mạn nói, là một nhân tài giúp đất nước trở nên hùng mạnh.

Hôm Thôi Hướng Bắc lên xe, Tô Mạn cũng đến tiễn Thôi Hướng Bắc và còn gặp xưởng trưởng Cao ở đó.

Mặc dù về mặt tư tưởng xưởng trưởng Cao có chút ý kiến với Thôi Hướng Bắc nhưng tốt xấu gì cũng là công thần trong xưởng mình, không thể vì chuyện này mà thực sự ghét bỏ Thôi Hướng Bắc. Bây giờ Thôi Hướng Bắc đến trường, một người lãnh đạo như ông ta đương nhiên phải đến tiễn, tránh người ta nghĩ người lãnh đạo là ông quá bạc tình.

Ông ta và Thôi Hướng Bắc cùng nhau đến nhà ga. Khi thấy Tô Mạn cũng ở nhà ga thì vô cùng ngạc nhiên: “Cháu cũng đến tiễn tiểu Thôi à?”

Tô Mạn gật đầu, sau đó cười nói: “Xưởng trưởng Cao, chú làm lãnh đạo cũng thật có lòng.”

“Tiểu Thôi là trụ cột của xưởng chú, đương nhiên phải đến tiễn rồi.” Xưởng trưởng Cao cười cười, sau đó nhìn chung quanh, lại thấy Thôi Hướng Bắc cười híp mắt bước tới gần Tô Mạn, cười tươi như hoa, tim giật thót một cái. Bỗng dưng ông ta hiểu ra gì đó.

Trước đây tiểu Thôi có ý với tiểu Tô, sau đó tiểu Thôi quen bạn gái.

Ông cứ tưởng là quen người khác.

Bây giờ xem ra, bạn gái của tiểu Thôi chính là tiểu Tô?

“Tiểu Thôi, bạn gái cháu...”

Thôi Hướng Bắc thấy Tô Mạn gật đầu mới nói: “Xưởng trưởng Cao, cháu với Tô Mạn đang quen nhau.”

Xưởng trưởng Cao trừng mắt nhìn về phía Tô Mạn. Tô Mạn cũng gật đầu.

Vẻ mặt xưởng trưởng Cao thoáng chốc trở nên nghiêm túc. Thằng nhóc này thật là bắt nạt người khác quá thể. Đã đi học rồi còn yêu đương với tiểu Tô. Ý đồ làm lỡ dở ai đây.

Chẳng qua người ta đã ở bên nhau rồi, một người ngoài như ông cũng không tiện nói gì, chỉ là trong lòng càng thêm có ý kiến với Thôi Hướng Bắc.

Tô Mạn không biết xưởng trưởng Cao nghĩ gì, tiễn Thôi Hướng Bắc lên xe còn vẫy vẫy tay: “Học cho tốt, khi nào có thời gian em sẽ lên tỉnh thăm anh.”

Thôi Hướng Bắc cũng vươn đầu ra ngoài: “Em mau về đi, đừng đứng nắng nữa. Khi nào nghỉ anh sẽ về.”

Xưởng trưởng Cao nhìn cái màn sến súa này, khóe môi co quắp.

Đợi Thôi Hướng Bắc đi rồi, xưởng trưởng Cao và Tô Mạn rời nhà ga, ông ta thấy mình là tiền bối đi trước, không thể để Tô Mạn chịu thiệt được. Về phương diện tình cảm, nữ đồng chí thường hay chịu thiệt. Luôn một lòng không đổi. Tiểu Tô là một đồng chí rất có tiền đồ, ông ta không đành lòng thấy tiểu Tô chịu thiệt về mặt tình cảm.

Ông ta khuyên: “Mặc dù tiểu Thôi là một đồng chí tốt nhưng học đại học mất đến bốn năm, trong lúc học đại học cũng không thể kết hôn.” Nói bóng nói gió để Tô Mạn nghĩ cho kỹ, bốn năm, chờ được hay không còn chưa biết chắc.

Tô Mạn hoàn toàn không cảm thấy bốn năm không kết hôn là chuyện gì xấu, ngược lại lại thấy khá tốt. Bốn năm sau, ai biết sẽ thế nào. Không vội. Dù sao cô cũng chưa tính đến chuyện kết hôn.

Bình Luận (0)
Comment