Nhóm dịch: Thiên Thượng Nhân Gian
Phụ trách: Vô Tà Team
Nghĩ thì nghĩ như thế nhưng ngoài miệng lại nói: “Cháu còn chưa nghĩ đến việc này, còn sớm. Hơn nữa, cháu còn muốn làm việc, anh ấy thì đi học, đều cống hiến cho quốc gia. Vì quốc gia, bốn năm không kết hôn cũng chẳng là gì. Chú Cao à, chúng cháu không để tâm mấy chuyện nhỏ này, nên nhìn xa hơn.”
Xưởng trưởng Cao thận trọng nhìn cô, thấy hình như Tô Mạn thật sự không có chút nào gọi là không vui, giống như việc bốn năm không kết hôn cũng chẳng sao, bỗng dưng ông ta sinh lòng kính nể với cô.
Mặc dù tiểu Tô thông minh hơn người ta một chút, đầu óc lanh lẹ hơn người ta một chút nhưng tư tưởng giác ngộ chắc chắn là cao hơn người. Vì sự nghiệp, ngay cả việc hôn nhân đại sự cũng gạt qua một bên.
…
Ngày đầu tiên Thôi Hướng Bắc đi, vào buổi chiều Tô Mạn vẫn chưa quen lắm. Hằng ngày có người cùng ăn tối và cùng học, nay đột nhiên lại thiếu đi người đó, trong lòng cô cảm thấy hụt hẫng. Tô Mạn cảm thấy thói quen này rất đáng sợ. Mới có mấy ngày thôi, sau này phải để ý hơn, không được hình thành thói quen. Nếu không thể thay đổi được, sau này sẽ còn rắc rối hơn. Cô không muốn tự chuốc lấy rắc rối. Khi đã nghĩ kỹ, cô không còn cảm xúc như vậy nữa mà lại tiếp tục bình tâm làm việc.
Thôi Hướng Bắc đi chưa được vài hôm, trường học cũng đã bắt đầu khai giảng. Tô Thu Nguyệt cũng từ quê lên, cả người gầy đi trông thấy. Đến huyện thành nhận lương, cô ta đắc ý mua kẹo cho Tô Mạn.
“Tuy đây tiền em đưa, nhưng đây cũng là số tiền chị dùng sức lao động để kiếm được.” Tô Thu Nguyệt tự hào nói.
Tô Mạn nhìn thanh tiến trình tăng lên một ít, thầm nghĩ vấn đề quả nhiên xuất phát từ phía Tô Thu Nguyệt, đi về một chuyến, thay đổi một tẹo là đã tăng lên một ít rồi. Sau này phải ra sức hơn để sớm ngày cải thiện cái thân tồi tàn này. Nếu không làm sao có thể đối mặt với những cơ hội và thử thách trong tương lai chứ?
Tô Thu Nguyệt bị nhìn đến nổi da gà, cô ta rùng mình.
Trường học bên này cũng đã khai giảng, Tô Mạn lại bắt đầu đi học lớp buổi tối. Buổi tối đầu tiên khi tan học, Tô Mạn thấy Tô Tam Trụ đứng ở cổng trường.
“Anh ba, sao anh lại đến đây?”
“Anh là anh của em, tất nhiên phải đến đón em rồi.” Tô Tam Trụ cười tít mắt nói. Anh ta không nói với em út việc này là do Thôi Hướng Bắc nhắc nhở anh ta, gì mà em út đi học buổi tối không an toàn, bảo anh ta sau này nhớ đi đón.
Thật ra nói đến chuyện này, cái nhìn của Tô Tam Trụ đối với Thôi Hướng Bắc đã thay đổi rất lớn, cảm thấy so ra, quả thực bản thân mình làm anh nhưng không đối xử tốt với em gái lắm.
Không nói là mua cái gì tốt cho em ấy, anh ta còn chẳng nghĩ được đến chuyện đưa đi đón về này. Anh ta luôn cho rằng em gái mạnh mẽ hơn mình, không cần mình giúp đỡ. Cứ ngày ngày chỉ lo đến chút chuyện vớ vẩn đó mà không bao giờ nghĩ đến chuyện giúp đỡ em gái.
Thế mà thằng nhóc Thôi Hướng Bắc đã nghĩ đến rồi. Cùng lúc Tô Tam Trụ chấp nhận Thôi Hướng Bắc, trong lòng cũng rất trách ba anh em bọn họ, chắc chắn lòng yêu mến của ba anh em bọn họ dành cho em út quá ít nên cô mới bị thủ đoạn cỏn con của Thôi Hướng Bắc lừa.
“Em gái, sau này anh sẽ đối xử tốt với em hơn, sau này anh sẽ đến đón em hằng ngày.”
Tô Mạn không từ chối, trước đó cô cũng đã quen với việc có người cùng đi với mình mỗi ngày, bây giờ chỉ còn một mình thì đúng là hơi sợ thật. Vậy mới nói, con người đừng sống tốt quá, sống tốt quen rồi sẽ dễ sinh ra tính ỷ lại.
Tháng 9 là tháng bận rộn, khắp Nam Bình đều bận tối mắt tối mũi.
Không chỉ khai giảng mà còn là chuyện làm đường đem đến toàn là lợi ích cho cả Nam Bình. Huyện đã ra vài thông báo, con đường thông các huyện của Nam Bình sắp bắt đầu khởi công, yêu cầu xe cộ của các đơn vị nhớ đi đường vòng. Thông báo được đưa ra, chuyện sửa đường mới được tính là xác định chắc chắn.
Điều này khiến nhân dân huyện Nam Bình mừng lắm. Kể cả những người bình thường không đến Nam Bình cũng biết sửa đường sẽ có nhiều ích lợi như thế nào với cả Nam Bình mà.
Đối với các đơn vị, việc vận chuyển trong tương lai sẽ thuận tiện hơn một ít. Đối với người dân, đi thăm người thân sẽ càng thuận tiện hơn.
Trước đây, vì đường xá giữa một vài nơi không thông với nhau nên không có xe, đi thăm người thân phải đi đường rất xa, lại còn là đường vòng. Bây giờ làm đường rồi, sau này chắc chắn sẽ có xe đi lại, giao thông càng tiện lợi hơn.