Nhóm dịch: Thiên Thượng Nhân Gian
Phụ trách: Vô Tà Team
Thường ngày ông ta là mẫu người chỉ biết làm, không biết nói những lời ngon ngọt để nịnh nọt người ta, vậy nên mọi người biết đây đều là những lời thật lòng của ông ta. Nghe xong trong lòng bất giác nóng ran, ai mà không muốn được mọi người công nhận những gì mình đã làm chứ. Bọn họ càng thêm thật tâm chắc chắn về Trần Minh Hoa.
“Anh Trần, chúng ta đều làm những chuyện nên làm, tất cả là do anh cố gắng, giỏi giang làm tốt.”
“Đúng vậy, anh Trần, ban sản xuất chính là đàn anh của ban tiêu thụ, chúng tôi ở bên ngoài làm khó ra sao thì các anh cũng đều chấp được hết, chúng tôi bước ra ngoài cũng tự tin hơn.”
“Ban sản xuất cũng biết cách dạy dỗ, những người chúng tôi tuyển đều là thanh niên bình thường, chính các anh đã dạy dỗ tốt đấy.”
Tô Mạn cười nói: “Mọi người đều giỏi, thành công hiện tại của xưởng gia dụng Nam Bình không thể vắng bóng sự cố gắng của tất cả mọi người. Tôi đều thấy hết, trong lòng cũng rất cảm kích. Hôm nay có đồng chí Trần Minh Hoa, ngày mai sẽ có thêm những người khác. Chỉ cần tôi còn ở vị trí này một ngày, tôi hy vọng sẽ có thể cất nhắc các đồng chí đã làm lâu trong xưởng ta, bởi vì từng viên gạch từng mái ngói của xưởng đều do chính các đồng chí đây làm ra. Đây là mồ hôi và nỗ lực. Hy vọng mọi người cũng đừng cho tôi cơ hội đề bạt người ngoài. Hãy thể hiện bản lĩnh thực sự của mọi người nhé.”
Lời nói của Tô Mạn khiến mọi người vừa sục sôi tinh thần vừa cảm động. Xưởng này là do bọn họ cùng nhau làm nên, hiện tại tất nhiên bọn họ cũng hy vọng trong tương lai sẽ được quản lý xưởng.
“Xưởng trưởng Tô, cô cứ nhìn đi, chúng tôi chắc chắn sẽ không khiến cô thất vọng đâu.”
…
Việc sắp xếp vị trí xưởng phó trong xưởng cũng là một chuyện lớn, cô còn cố ý dùng giấy đỏ viết một tờ thông báo, dán công khai trên cửa và bảng thông báo trong xưởng.
Huyện Nam Bình cũng không lớn, rất nhiều hàng xóm láng giềng của Trần Minh Hoa đều biết chuyện Trần Minh Hoa làm xưởng phó.
Xưởng phó cũng coi như là tầng lớp lãnh đạo đích thực của xưởng rồi.
Hơn nữa xưởng gia dụng còn lớn thế cơ mà.
Do thấy năng lực làm việc của Trần Minh Hoa khá tốt nên trước đây từng có người làm mai cho Trần Minh Hoa. Bây giờ làm lãnh đạo trong xưởng rồi, người nhìn trúng ông ta càng nhiều hơn.
Đừng thấy người ta đã bốn mươi tuổi mà ngại, với điều kiện này của ông ta, cũng có rất nhiều người đồng ý kết hôn.
Chỉ có điều Trần Minh Hoa đều từ chối cả.
“Đừng tìm đối tượng cho tôi nữa, sau này tôi sẽ dốc hết sức làm việc cho xưởng. Bây giờ tôi cũng không còn trẻ nữa, không có kinh nghiệm vun vén gia đình.”
Trần Minh Hoa cũng từng nghĩ qua. Bản thân một bó tuổi rồi, trước đây cũng muốn tìm người bầu bạn. Nhưng sau khi ông ta vào xưởng làm việc, công việc bận rộn khiến ông ta thấy cuộc sống nhộn nhịp hơn, hơn nữa Tô Mạn tin tưởng ông ta như thế, để ông ta bước chân vào tầng lớp lãnh đạo.
Ông ta thấy bản thân cũng hơn bốn mươi rồi, nếu giờ kết hôn chăm con thì sau này còn sức đâu mà lo cho xưởng. Như thế chẳng phải sẽ phụ sự tin tưởng của mọi người dành cho ông ta sao?
Sau khi đã hạ quyết tâm, Trần Minh Hoa càng thêm chắc chắn ý định dốc lòng vì xưởng. Nhà trước cũng không ở nữa, khóa cửa, chuyển vào trong xưởng ở luôn.
Tô Mạn thấy sau khi ông ta làm xưởng phó thì ngày càng nỗ lực, cô cảm thấy bản thân đã không nhìn lầm người.
Sau khi Trần Minh Hoa lên làm xưởng phó thì bắt đầu đề bạt người có khả năng giữ chức chủ nhiệm và phó chủ nhiệm bộ phận sản xuất cho Tô Mạn. Đều là những người bình thường ông ta hay để ý tới.
Có phó xưởng trưởng, cả chủ nhiệm và phó chủ nhiệm, việc bên bộ phận sản xuất coi như đã xong xuôi.
Bấy giờ Tô Mạn mới bắt đầu nghĩ cách thực hiện kế hoạch làm ăn với các đơn vị khác trong huyện.
Việc này là do cô và xưởng trưởng Chu cùng thực hiện. Hai xưởng trưởng cùng nhau làm, nghe qua có vẻ có khí thế hơn.
Vào đầu giờ chiều, Tô Mạn lại nhận được điện thoại của Thôi Hướng Bắc.
Ở đầu dây bên kia, Thôi Hướng Bắc gấp gáp nói: “Nội quy trường anh rất nghiêm ngặt, một tuần mới có thể gọi điện một lần. Tô Mạn, em đừng trách anh nhé! Không phải anh không muốn gọi cho em đâu.” Mới vừa yêu đương đã phải xa nhau, còn không liên lạc với người ta, bản thân Thôi Hướng Bắc cũng cảm thấy chột dạ.