Nhóm dịch: Thiên Thượng Nhân Gian
Phụ trách: Vô Tà Team
Nghe Tô Mạn nói thế xưởng phó Ngô vui như mở cờ trong bụng. Ý là muốn ưu tiên cho họ à.
Có ai không thích được ưu đãi chứ.
Xưởng phó Ngô rất chịu chiêu này: “Vậy phải cảm ơn xưởng trưởng Tô và xưởng trưởng Chu trước.”
Tô Mạn và xưởng trưởng Chu đến một tiệm cơm quốc doanh, dẫn theo thư ký xuống xe ăn cơm.
Lúc lãnh đạo bàn bạc với nhau, hai thư ký không thể vào phòng làm việc, họ chờ ở ngoài nên không biết chuyện có thành không.
Thấy hai lãnh đạo mặt mày vui vẻ thì chắc là thành công rồi.
Đinh Linh cười nói: “Xưởng trưởng Tô, vậy bây giờ chúng ta về à?”
“Về làm gì, mấy hôm nay đều ở ngoài, ghé qua mấy huyện khác coi thử xem.”
Xưởng trưởng Chu nói: “Nhà máy thép bên kia đã đồng ý rồi. Nhưng hai kho hàng của chúng ta cũng không chứa được bao nhiêu hàng.” Đối với mặt hàng có khối lượng lớn như của nhà máy thép, xưởng trưởng Chu cũng có chút e ngại. Không dám đấu trí với họ.
Tô Mạn nói: “Ăn xong rồi nói.” Ở đây là huyện Tiểu Dã, đâu đâu cũng có công nhân nhà máy thép, không thể nói lung tung.
Đợi đến khi ăn xong cơm, lên xe rồi Tô Mạn mới nói: “Giành cả một kho hàng cho một đơn vị dùng thì lãng phí quá. Dù sao giờ chúng ta hứa hẹn để họ dùng miễn phí, đợi đến lúc đó chúng ta cứ đưa cho họ phiếu sử dụng kho, còn về việc có thể chiếm được chỗ hay không còn phải xem khả năng của họ.”
Xưởng trưởng Chu: “...”
Tô Mạn lại nói: “Đương nhiên, nói với họ rằng chúng ta sẽ giữ chỗ cho nhà máy thép, sẽ khiến nó có vẻ có giá trị hơn, đúng không? Chỉ có tranh đoạt, mới thể hiện được sự quý trọng của một vật.”
“Nghe cháu.”
Tô Mạn nói: “Chú Chu à, chú cũng đừng nghe cháu không, chút nữa đến huyện tiếp theo, tới lượt chú xuất chiến rồi đó. Chú là tiền bối đi trước, lời chú nói chắc chắn có tác dụng hơn cháu.”
Tô Mạn quyết định sẽ tự giữ lấy mình, dù đứng ra bàn bạc sẽ chủ động hơn nhưng nếu sau đó xuất hiện mâu thuẫn gì, chẳng phải trách nhiệm sẽ đổ hết lên đầu cô sao. Có người cùng gánh trách nhiệm thì đến lúc đó còn có người giúp.
Chủ yếu là do chuyện lần này không khó. Lần này họ đem lợi ích thật đến cho bọn họ chiếm. Người ta đồng ý rồi, cho dù có thành hay không thành cũng chẳng lỗ gì. Nói mấy lời hay ý đẹp kéo gần quan hệ sau đó lại nói tới chuyện này, có tới tám chín phần thành công, vô cùng đơn giản.
Dù sao cô cũng không định để lão Chu cáo già này làm đà điểu núp ở một bên.
Xưởng trưởng Chu cũng biết Tô Mạn không phải dạng người dễ nói chuyện gì cho cam. Ban nãy lúc ở nhà máy thép, xưởng quần áo bọn họ suýt chút nữa đã bị bỏ lại.
Vậy nên ông ta tính sẽ thể hiện bản lĩnh của mình: “Được, nhưng cháu nhớ nói bồi cho chú đấy nhé, chú là người thành thật, lỡ đâu không thuyết phục được người ta thì cháu ra tay giúp chú chút.”
Tô Mạn cười cười. Có ai chẳng phải là người thành thật chứ.
Địa điểm thứ hai hai người chọn là xưởng máy móc của huyện Ngô Gia.
Vì đây là một xưởng công nghiệp nặng nên xưởng bọn họ cũng khá là hoành tráng.
Với những loại xưởng như này, cả Tô Mạn và xưởng trưởng Chu đều không dám hâm mộ.
Sau khi đến nơi, xưởng trưởng Chu bắt đầu thể hiện tài năng của bản thân, cười trông thân thiết mà dịu dàng vô cùng, kéo gần quan hệ với đối phương.
Mấy chuyện lôi kéo quan hệ đối với một người đã có tuổi như ông ta khá dễ dàng, so với Tô Mạn thì có tác dụng hơn nhiều.
Với một người trẻ tuổi như Tô Mạn, có thái độ cư xử lễ độ với người khác là lẽ đương nhiên. Nhưng xưởng trưởng Chu là một người từng trải, nói dễ nghe hơn thì, đối phương nghe ông ta nói thể sẽ dễ chịu hơn nhiều.
Hơn nữa xưởng trưởng Chu còn mặt dày hơn Tô Mạn, nói mấy lời tâng bốc này cũng chẳng hề gì.
“Theo tôi thấy thì xưởng cơ giới huyện Ngô Gia, chắc chắn có thể lọt vào danh sách một trong mười xưởng cơ giới có tiếng nhất nước. Tôi biết cả rồi, lượng hàng ít nhất mà các anh xuất ra mỗi ngày, khà khà khà, nhìn thôi cũng đỏ cả mắt. Anh nói xem sao lúc đầu chúng tôi không làm xưởng cơ giới cơ chứ.”
“Ông anh à, tôi nhìn thôi cũng thấy lo cho các anh, số máy móc đó mà để dầm mưa dãi nắng như thế thì sao được, phải để vào kho hàng thôi, hay là thế này đi, tiễn phật tiễn đến tây thiên, tôi cung cấp kho hàng cho các anh. Tiểu Tô, cháu nói xem có cái câu ngày đông đến thì tặng cái gì ấy nhỉ?”
Tô Mạn: “... Tặng than sưởi ấm ngày tuyết rơi.”
“Đúng thế, chúng tôi tới đưa than.”
Sau khi lôi kéo quan hệ, xưởng trưởng Chu bắt đầu nói vào chuyện chính. Quan hệ tốt như thế, đương nhiên phải giúp đỡ lẫn nhau rồi.