Nhóm dịch: Thiên Thượng Nhân Gian
Phụ trách: Vô Tà Team
Sau đó lại đề cập những điều kiện ban nãy mới nói ở nhà máy thép. Lãnh đạo bên xưởng cơ giới cũng bắt đầu suy tính về vấn đề đó.
Tô Mạn thừa dịp bọn họ còn đang suy nghĩ, ở bên cạnh bồi thêm: “Dù việc này có thành hay không, quan hệ giữa hai đơn vị chúng ta vẫn rất tốt. Xưởng cơ giới có thể thử làm xem sao, thành thì tốt nếu không cũng chẳng có ảnh hưởng gì.”
Lãnh đạo xưởng cơ giới nghe thấy thế thì nhận ra bản thân không phải bỏ tiền, có gì mà phải do dự. Dù sao không cần lo việc có thành hay không, cứ đồng ý trước đã, thành công thì được lợi, không thành thì xưởng cũng chẳng chịu chút thua thiệt nào. Hơn nữa quan hệ đôi bên cũng không rơi vào trạng thái ngượng ngập, vẫn tiếp tục duy trì trạng thái như trước.
Mấy việc tặng lợi ích cho người khác thế này bàn nhanh lắm. Chẳng mất bao nhiêu thời gian, hai người đã giải quyết xong xưởng cơ giới.
Sau khi rời khỏi xưởng cơ giới, Tô Mạn giơ ngón tay cái lên với ông ta: “Chú Chu à, gừng càng già càng cay.”
Xưởng trưởng Chu lau mồ hôi trên trán: “Thôi đừng nói nữa, tim chú cứ đập thình thịch nãy giờ đây.”
“Cháu thấy chú nói tốt lắm, nếu cháu là lãnh đạo xưởng cơ giới chắc chắn đã bị chú thuyết phục từ lâu rồi.”
Xưởng trưởng Chu nghi ngờ nói: “Thật chứ?”
“Đương nhiên là thật. Không thì sao xưởng cơ giới người ta lại đồng ý?” Tô Mạn nói một cách chắc nịch. Chiếm lợi của người ta đương nhiên cần gì phải suy nghĩ. Thực ra chuyện này cũng chẳng khó khăn gì. Dù người ta có do dự, cũng xuất phát từ sự thận trọng của một xưởng lớn thôi. Đương nhiên, Tô Mạn sẽ không nói chú Chu biết điều này. Phải khích lệ chú Chu, để ông ta không ngừng cố gắng.
Xưởng trưởng Chu không biết Tô Mạn nghĩ gì, trong lòng còn có chút đắc ý. Ông ta tự thấy đầu óc của mình cũng khá tốt đấy chứ. Rất có năng lực làm việc: “Thật ra thì, lúc chú chưa lên làm xưởng trưởng cũng biết nói chuyện lắm. Sau khi làm xưởng trưởng thì phải có thái độ chững chạc hơn trước thế nên rất ít khi nói như này.”
Tô Mạn nói: “Cháu thấy chú làm rất tốt, mai đến xưởng khác, chú đánh trận đầu nhé.”
Mấy ngày sau, Tô Mạn và xưởng trưởng Chu lại đến mấy huyện thành khác. Xưởng ở huyện khác không có quy mô lớn như hai chỗ trước, chỉ có điều sản phẩm của người ta lại rất đa dạng, nhóm người Tô Mạn cũng không ngại xưởng người ta nhỏ, chỉ cần có thể hỗ trợ thì dù ruồi có nhỏ cũng là thịt.
Cứ đi một vòng như thế, cũng có không ít thu hoạch.
Lúc hai người mới về tới huyện Nam Bình thì Tô Mạn nhận được điện thoại của xưởng phó Ngô ở nhà máy thép, bảo là bên họ tính đặt một đơn hàng. Số lượng không nhiều, khoảng tầm năm mươi bộ thôi.
Đơn này thật sự không lớn, Tô Mạn biết, bên nhà máy thép vì câu không cần biết số lượng bao nhiêu, lần đầu tiên đều miễn phí một tháng sử dụng kho hàng mà cô nói lúc trước nên họ mới không dốc sức làm, tính chiếm chút lợi lộc mà thôi.
Tô Mạn cũng không ngại, tiện nghi có dễ chiếm thế à. Đầu tiên cứ miễn phí một tháng, sau này khi lấy thêm tiền thì thể nào chả đau lòng. Không nỡ bỏ tiền, còn không tiếp tục giúp đẩy mạnh tiêu thụ sao?
Nói chuyện xong xuôi với xưởng phó Ngô cũng mất tầm mười phút, xưởng trưởng Chu cũng gọi điện cho Tô Mạn bảo là bên nhà máy thép cũng giới thiệu một món làm ăn cho họ, năm trăm bộ quần áo lao động. Đối với một đơn vị bình thường mà nói đây là một đơn hàng lớn nhưng đối phương lại là nhà máy thép, số đó cũng chẳng đáng là bao.
Xưởng trưởng Chu cho rằng nhà máy thép quá hẹp hòi.
Tô Mạn cười nói: “Lần đầu mà, để họ nếm chút ngon ngọt, chúng ta không vội. Bây giờ đã có đơn hàng, chúng ta cũng nên đẩy nhanh tốc độ sản xuất thôi. Tới hôm xuất hàng, chúng ta mời đồng chí tuyên truyền của bộ tuyên truyền ở huyện đến, nếu có thể đăng lên báo trong huyện thì càng tốt. Được thế thì sau này nhân viên tiêu thụ của chúng ta ra ngoài tìm khách hàng, chỉ cần dựa theo đó mà nói thì sẽ dễ nói chuyện hơn nhiều.”
Xưởng trưởng Chu như bừng tỉnh đại ngộ: “Đúng, đúng thế, chúng ta phải tuyên truyền việc lần này thật tốt.”
…
Với tư cách là một thành phố lớn nổi tiếng toàn quốc, ở Thượng Hải không có xưởng nào là không có, ngay cả đồ nước ngoài cũng mua được. Mấy đồ trong xưởng quần áo và xưởng gia dụng thì khỏi phải nói.
Hơn nữa nhà máy thép ở Thượng Hải là đơn vị lớn nổi tiếng cả nước.
Nếu họ muốn mua đồ, đương nhiên sẽ mua ở Thượng Hải. Nhưng bây giờ lại mua hàng ở một xưởng nhỏ trong huyện. Điều này khiến mọi người, ai nấy đều vô cùng ngạc nhiên.