Nhóm dịch: Thiên Thượng Nhân Gian
Phụ trách: Vô Tà Team
Mấy ngày nay bên xương gia dụng của Tô Mạn đang gấp rút làm hàng, thời gian hoàn thành đơn cũng ngang ngửa bên xưởng quần áo. Hôm chất hàng lên tàu, Tô Mạn mời đồng chí bộ tuyên truyền ở huyện tới, dùng máy ảnh chụp lại vài tấm, chụp xong thì bắt đầu viết bản thảo.
Tuyên truyền một cách rộng rãi tin tức đồ dùng trong xưởng gia dụng huyện Nam Bình nhờ chất lượng tốt nên được nhà máy thép ở Thượng Hải cách đây cả nghìn dặm nhìn trúng.
Cô không những viết bài cho huyện Nam Bình mà còn định gửi lên cho tỉnh.
Hơn nữa cô còn nhờ vài người viết mấy bản thảo khác nhau rồi gửi chúng cho những đơn vị soạn báo khác nhau. Lợi dụng cách thức tung lưới để tiến hành tuyên truyền.
Tô Mạn nghĩ, nếu lãnh đạo các đơn vị soạn báo đó có lòng vì tỉnh Hồ Giang, thì khi nhìn thấy một đơn vị nhỏ trong tỉnh có thể lập được thành tích như này, dù có thế nào họ cũng sẽ tạo cơ hội cho bài báo đó, để mọi người cùng nhau vui mừng.
Trong mấy bản thảo đó, các phương diện khác nhau như chất liệu gỗ, kỹ nghệ và cả thiết kế của đồ dùng trong xưởng gia dụng huyện Nam Bình đều được khen hết một lượt.
Xưởng trưởng Chu bội phục cô vô cùng.
Ông ta luôn cho rằng bản thân mình là người thông minh, chỉ là bình thường hay giả vờ thành thật thôi. Nhưng so với Tô Mạn, ông ta cảm thấy bản thân ông ta thật sự là người thành thật. Da mặt cũng không đủ dày.
Ông ta thực sự không thể làm ra chuyện thổi phồng đơn vị của mình đến trình độ này...
Xưởng của Huyện Nam Bình vốn đã là đơn vị phát triển khá tốt của huyện, nay lại thêm chuyện xuất được hàng đến Thượng Hải. Sau khi tòa soạn của tỉnh trông thấy mấy bản thảo đó thì đương nhiên cảm thấy rất hứng thú, dẫu sao thì huyện Nam Bình cũng thuộc tỉnh Hồ Giang. Bất cứ sự việc vẻ vang nào xảy ra trong tỉnh đều thuộc về tỉnh. Dù tin tức này không được tính là rất lớn nhưng cũng có thể đăng lên một tờ báo nhỏ nào đó. Coi như đó là sự ủng hộ giành cho huyện Nam Bình của tỉnh.
Thế là thoáng chốc, danh tiếng của xưởng gia dụng huyện Nam Bình trong tỉnh lại càng cao hơn.
Ngay cả lãnh đạo xưởng gia dụng trong tỉnh thành nhìn thấy tin tức này cũng có chút cảm giác bị áp bức.
Mới sáng sớm xưởng trưởng Tôn của xưởng gia dụng trong tỉnh thấy mặt báo nào cũng nhắc tới xưởng gia dụng huyện Nam Bình nhưng xưởng gia dụng của bên mình lại không có chút tin tức nào, tức khắc nhấp một ngụm trà lớn, gọi phó xưởng trưởng bộ phận tiêu thụ trong xưởng tới.
“Xưởng gia dụng huyện Nam Bình này là thế nào?”
Phó trưởng xưởng bộ phận tiêu thụ cũng khá bối rối: “Không biết nữa, trước nay chẳng có chút tin tức gì. Theo như trên báo viết thì hình như số lượng hàng cũng không nhiều.”
“Vấn đề nằm ở số lượng hàng sao?” Xưởng trưởng Tôn tức giận nói: “Số lượng hàng không phải là vấn đề, vấn đề là người ta thực sự đưa được đồ dùng đến Thượng Hải, hơn nữa còn bán cho loại đơn vị lớn. Đồ dùng của chúng ta, có từng bán cho họ chưa?”
“...” Phó xưởng trưởng bộ tiêu thụ cảm thấy có chút đau đầu: “Bên Thượng Hải cũng có xưởng gia dụng, quy mô còn lớn hơn so với chúng ta. Bọn họ đương nhiên phải quan tâm tới đơn vị địa phương.”
“Vậy còn cái gì đây, cái này giải thích thế nào?” Xưởng trưởng Tôn đập bàn một cái, nói.
“Việc này, tôi cũng không rõ, có khi nào bên huyện Nam Bình làm giả tin tức không.” Phó xưởng trưởng suy đoán, ông ta thực sự không tin một đơn vị nhỏ như huyện Nam Bình có thể xuất hàng tới Thượng Hải. Hơn nữa còn cung cấp hàng cho một đơn vị lớn.
Xưởng trưởng Tôn nói: “Chắc chắn không phải giả, loại tin tức kiểu này tra phát là ra ngay, bọn họ ngốc mới làm giả tin tức.”
Ông ta bực dọc đập bàn: “Xưởng chúng ta không thể giống như trước nữa, phải chủ động hơn. Không thể để một cái xưởng nhỏ vượt mặt, tôi không chấp nhận được loại việc mất mặt này.”
Xưởng phó gật đầu, oán thầm trong lòng, chúng tôi cũng bó tay rồi, ai biết được họ làm thế nào. Nếu bảo ông ta xuống huyện Nam Bình hỏi thăm thì ông ta thực sự không làm được. Tốt xấu gì xưởng mình cũng là xưởng lớn, xưởng lớn của tỉnh mà đến học hỏi một xưởng gia dụng của huyện thì mất mặt lắm.
Không chỉ xưởng gia dụng của tỉnh coi trọng tin tức đó mà cả xưởng quần áo của tỉnh cũng trông thấy bài báo liên quan đến xưởng quần áo huyện Nam Bình. Nhưng bọn họ lại trực tiếp gọi điện cho xưởng trưởng Chu hỏi thăm tình hình, xưởng trưởng Chu cười ha hả nói: “Còn vì gì nữa, đương nhiên là vì quần áo của chúng tôi quá tốt.”
“...”