Nhóm dịch: Thiên Thượng Nhân Gian
Phụ trách: Vô Tà Team
Dù có hỏi thêm, xưởng trưởng Chu cũng chẳng thể tìm ra lý do thoái thác khác. Dù sao cũng do chất lượng quần áo tốt nên mới được đơn vị lớn ở Thượng Hải nhìn trúng.
Bên Tô Mạn cũng nhận được cuộc gọi của bí thư Lâm. Cô cũng dùng lý do đó giải thích với bí thư Lâm, khiến ông ta vô cùng vui vẻ, luôn miệng khen xưởng gia dụng huyện Nam Bình làm rất tốt.
“Cán bộ chuyên trách Hải trong khu cũng gọi điện đến biểu dương, bảo là xưởng gia dụng huyện Nam Bình chúng ta làm rất tốt, còn nói muốn quan tâm chúng ta nhiều hơn, ủng hộ cho sự phát triển của xưởng gia dụng. Tiểu Tô à, cháu có khó khăn gì thì cứ nói, bây giờ các cháu đã trở thành đơn vị trụ cột của huyện chúng ta rồi.”
Tô Mạn nói: “Chúng cháu sẽ cố gắng tự giải quyết các vấn đề gặp phải, nếu thực sự không tự giải quyết được, chúng cháu chắc chắn sẽ báo với huyện.”
Sau khi cúp máy, Tô Mạn hài lòng đọc lại bài văn trên báo, sau đó cô bảo Đinh Linh mua số lượng lớn những loại báo này về, đảm bảo tất cả nhân viên tiêu thụ đồ gia dụng trong các cửa hàng bách hóa của toàn tỉnh đều có một tờ, cũng phát cho nhân viên tiêu thụ trong xưởng mỗi người một tờ, ra ngoài chào hàng thì để khách hàng coi.
Tưởng Hiểu Lượng có cảm giác bản thân mới học được một chiêu. Không có điều kiện cũng phải tự mình tạo ra điều kiện.
Anh ta cho rằng sau này bản thân nên quan tâm nhiều hơn đến cách thức tuyên truyền trên báo. Đợi các tòa soạn đến phỏng vấn là điều không thể. Sau này mình cũng phải học theo xưởng trưởng Tô, viết nhiều bản thảo. Chỉ cần lên được trang nhất thì có thể ra ngoài lừa người... à tuyên truyền rồi. Dù sao khách hàng cũng không biết sự thật đằng sau tờ báo đó là gì.
Có số báo này trong tay, nhóm nhân viên tiêu thụ và đồng chí xưởng quần áo có thể đi xa hơn. Lúc trước, khi họ ra ngoài chào hàng, trong lòng chẳng có bao nhiêu tự tin. Dù sao xưởng gia dụng huyện Nam Bình thật sự nhỏ, nếu so với mấy công xưởng lớn ở địa phương, thật chẳng thể so nổi.
Nhưng bây giờ thì khác, bây giờ ngay cả đơn vị lớn như nhà máy thép ở Thượng Hải cũng dùng gia dụng của xưởng gia dụng huyện Nam Bình, còn điều gì có sức thuyết phục hơn cái này?
Mấy cái khác khoan hẵng nói đến, nhân viên tiêu thụ mới xuất phát, thành tích gì cũng chưa có. Nhưng bên phía các cửa hàng bách hóa sớm đã đánh tiếng thúc giục xưởng cung ứng nhiều hàng hơn rồi, họ bảo là có rất nhiều người chỉ đích danh muốn mua đồ gia dụng của xưởng gia dụng huyện Nam Bình. Cửa hàng bách hóa không có hàng cũng phải đặt cọc trước để mua cho bằng được.
Sau lần tuyên truyền qua báo này, hiển nhiên đã khiến danh tiếng của xưởng gia dụng huyện Nam Bình ở tỉnh Hồ Giang vượt mặt xưởng gia dụng trong tỉnh.
Dù sao trong mắt dân chúng, Thượng Hải là thành phố lớn, ngay cả bên Thượng Hải cũng muốn mua thì chắc chắn là đồ tốt. Hơn nữa báo chí là thứ đáng tin cậy, trên báo cũng viết là đồ tốt thì chắc chắn đây là đồ tốt.
Hơn nữa mua được hàng về cũng nở mày nở mặt lắm, người ta hỏi gia dụng mua ở đâu, bọn họ có thể nói là mua ở xưởng gia dụng huyện Nam Bình, chính là cái xưởng được lên báo kia kìa.
Chỉ tính riêng những đơn đặt hàng của cửa hàng bách hóa đặt thôi cũng đủ để xưởng gia dụng bận tối mặt tối mày. Càng khỏi nói đến những đơn đặt hàng nhân viên tiêu thụ lục tục mang về. Cũng may là diện tích xưởng mới đủ lớn, hơn nữa còn mới tuyển thêm nhân công, không thì thật sự không ứng phó nổi.
Ngoại trừ những đơn đặt hàng này, mấy huyện thành mà lúc trước Tô Mạn từng bàn bạc qua, thấy xưởng gia dụng huyện Nam Bình có danh tiếng lớn như vậy, họ cũng bắt đầu chú ý đến chuyện làm ăn với huyện Nam Bình, lục tục đưa đơn hàng cho Tô Mạn, hơn nữa lượng hàng đặt của người ta còn nhiều hơn của nhà máy thép nhiều. Tính tổng lại cũng được một con số khá khả quan.
Dù Tô Mạn không hài lòng với những đơn đặt hàng này, nhưng lại nhìn trúng những đơn vị kia. Chỉ cần họ đặt đơn lần này, Tô Mạn có cách giữ chân họ lâu dài. Làm khách hàng lâu năm trong xưởng.
Bên xưởng quần áo, xưởng trưởng Chu cười đến sái quai hàm, còn cố ý mời Tô Mạn và xưởng trưởng Cao đi ăn cơm.
Xưởng trưởng Cao thấy dáng vẻ đắc ý của ông ta thì lòng đau như cắt.
Xưởng trưởng Chu nâng ly trà lên cụng ly với Tô Mạn: “Tiểu Tô à, quá đã, chuyện lần này thật sự quá đã, xưởng quần áo của các chú phải tuyển thêm người rồi.”
Xưởng quần áo cũng đạt được hiệu quả tương tự xưởng gia dụng, có thu hoạch rất lớn. Không tính mấy đơn hàng của các đơn vị khác. Chỉ nói riêng lượng hàng tăng lên của các cửa hàng bách hóa thôi cũng đủ để xưởng quần áo kiếm bộn tiền.