Nhóm dịch: Thiên Thượng Nhân Gian
Phụ trách: Vô Tà Team
Bí thư Lâm nói: “Tôi thấy huyện chúng ta cũng nên lập một đội biểu diễn, nên chú ý đến nhu cầu tinh thần của công nhân.”
Huyện trưởng Cao gật đầu tỏ ý tán đồng: “Sau đợt này tôi cũng đi tuyển một nhóm người.”
Sau khi màn biểu diễn kết thúc, Tô Mạn dẫn lãnh đạo huyện thăm quan một vòng trong xưởng. Mỗi một góc của xưởng đều được quy hoạch một cách rất thực tế. Bố trí của xưởng cũng ngay ngắn gọn gàng.
Đối với việc quy hoạch xưởng, Tô Mạn đều dựa theo mô hình của khu công nghiệp trong hiện đại mà làm, so với thời đại này thì thực sự có chút chênh lệch. Cũng khiến bí thư Lâm và huyện trưởng Cao nhìn tới đâu thì gật gù tới đó. Xưởng gia dụng được quy hoạch rất tốt. Sau này có xây lại xưởng thì cứ dựa theo xưởng gia dụng mà làm.
Huyện trưởng Cao cười nói: “Thật không ngờ, Tiểu Tô không những có thể quản lý xưởng mà còn làm được quy hoạch.”
Tô Mạn khiêm tốn nói: “Cũng nhờ bình thường quan sát từng chút từng chút trong xưởng mới đúc kết được ý nghĩ này thôi.”
Bí thư Lâm nói: “Thế mới nói, Tiểu Tô tuy tuổi còn nhỏ nhưng là người rất có năng lực.”
Huyện trưởng Cao cười đồng ý gật đầu. Ông ta biết bí thư Lâm đang ám chỉ ông ta sau này nên trọng dụng Tô Mạn.
Đương nhiên ông ta không có ý kiến gì về việc này. Chỉ cần có thể cống hiến cho sự phát triển của huyện Nam Bình thì ông ta sẽ không có ý kiến.
Bận rộn cả ngày trời, cuối cùng Tô Mạn cũng có thời gian nghỉ ngơi một chút. Vừa hay cô cũng giữ Lý Xuân Hoa lại. Đã lâu rồi cô chưa gặp Lý Xuân Hoa, cô cũng không nhớ nhung gì bà ấy nhưng cô biết Lý Xuân Hoa nhớ cô. Vậy nên buổi chiều cô còn cố ý giành chút thời gian ăn cơm với Lý Xuân Hoa ở tiệm cơm quốc doanh, tiện thể gọi luôn anh cả, anh ba, chị dâu hai và chị gái Tô Thu Nguyệt đang làm việc ở huyện tới, người một nhà quây quần bên nhau ăn cơm.
Lý Xuân Hoa nhìn hai đứa con gái nhà mình thì lòng như nở hoa.
Đặc biệt là khi nhìn Tô Mạn, trong mắt còn ẩn chứa hơi nước.
Lần này không phải diễn mà là tình cảm chân thực được bộc lộ: “Thật sự là nhớ chết mất.” Bà ấy ôm con gái vào lòng.
Mấy tháng rồi không gặp.
“Đều tại cha con, cứ đòi nuôi cả đàn heo, bận đến mức mẹ chẳng có thời gian vào huyện thăm các con. Thật sự mệt muốn chết.” Nhân lúc Tô Thiết Sơn không có đây, Lý Xuân Hoa bèn oán trách mấy câu.
Tô Thu Nguyệt nói: “Mẹ, lúc trước có thấy mẹ nói thế đâu, mẹ bảo sau khi cha nuôi heo thì cha mẹ cứ như được trở về những ngày tháng khi còn trẻ cơ mà.”
Lý Xuân Hoa: “...”
Tô Mạn cười cười: “Đàn heo cha nuôi thế nào rồi?”
“Đương nhiên là vô cùng tốt, cha các con cũng có bản lĩnh lắm đấy. Anh hai con làm việc ở công xã, mỗi tối đều về nhà thăm nom chúng. Mọi việc đều tốt. Bây giờ lớn lên béo tốt lắm. Đến vụ thu hoạch chắc hẳn cũng bán được. Đến lúc đó bán tất cho công xã, một năm có đến mấy chục phiếu thịt cơ, thế thì nhà chúng ta bữa nào cũng có thịt ăn.”
Tô Thu Nguyệt nuốt nước miếng, sau đó gắp một đũa đồ ăn thật lớn trên bàn.
Tô Mạn nói: “Mẹ, con tính thế này. Mẹ cũng thấy đấy, hiện giờ xưởng chúng con hoạt động rất tốt, cuối năm cũng góp được vốn xây nhà. Con cũng tính xây một căn, đến lúc đó mẹ với cha chuyển lên huyện thành, ở cùng tụi con!”
“Việc này... sao thế được?” Lý Xuân Hoa nói.
Làm gì có đạo lý ở chung với con gái chứ.
Tô Đại Trụ nói: “Đúng thế, em gái. Anh còn tính nói anh cũng chuẩn bị xây một căn nhà trong huyện thành.”
Tô Mạn nói: “Anh xây xong nhà, chị dâu lớn và Tiểu Thảo, Thạch Đầu đều vào ở thì lấy chỗ đâu cho cha mẹ ở?”
Tô Đại Trụ: “...”
Tô Mạn nói: “Ở cùng con thì hợp lý hơn.” Để hai cụ nhà họ Tô ở cùng cô, trung tâm nhà họ Tô vẫn ở gần cô, thế thì dù không ở cùng một chỗ. Cô cũng có thể quan sát họ ở một mức độ nào đó. Tránh để họ xảy ra bất cứ biến hóa nào.
Bây giờ tiến độ vẫn còn thiếu một chút, Tô Mạn không thể để bất cứ sai sót nào xảy ra. Sự nghiệp càng đi lên, cô càng nhận ra tầm quan trọng của sức khỏe.
Hơn nữa cơ thể cô cũng là con gái nhà họ Tô, tuy chẳng có cảm tình sâu sắc gì với họ nhưng trách nhiệm cần gánh thì vẫn phải gánh. Dưới tình huống khi mình đủ khả năng, cô sẽ cố gắng cải thiện cuộc sống của họ.
Lý Xuân Hoa thấy con gái mình giành quyền phụng dưỡng thì trong lòng cảm động vô cùng: “Có cha mẹ nhà ai lại ở cùng với con gái đâu.”
Tô Mạn cười nói: “Mẹ, mẹ cảm thấy con gái nhà họ Tô thua kém con trai?”
Tô Thu Nguyệt nói: “Đúng thế, vì giờ con chưa tốt nghiệp, vẫn ở trong ký túc xá, bằng không sau này con cũng có thể phụng dưỡng cha mẹ.”
Tô Đại Trụ và Tô Tam Trụ: “...” Người còn ở trong ký túc xá đơn cũng có tư cách nói chuyện phụng dưỡng à.