Nhóm dịch: Thiên Thượng Nhân Gian
Phụ trách: Vô Tà Team
Tô Mạn nói: “Mẹ về bàn với cha đi. Nhà ở con sắp xếp xong hết rồi. Cha mẹ muốn ở trong huyện thành thì ở, muốn ở lại quê thì cứ ở lại quê. Thế nào cũng được, chỉ cần cha mẹ thấy thoải mái là được rồi.”
“Được, mẹ về sẽ nói với cha con.” Lý Xuân Hoa cảm thấy đời này bà ấy thương con gái quả là không sai. Nhìn coi con gái bà có tiền đồ, hiếu thuận thế cơ mà.
Đời bà ấy long đong từ bé, chưa từng được sống cuộc sống mà bà ấy mong ước, nhưng nay thấy con gái mình làm được, lòng bà ấy cũng được thỏa mãn...
Bởi vì Tô Mạn chuẩn bị đón cha mẹ vào huyện thành, nên giữa những anh em khác cũng phải có sự sắp xếp khác.
Tô Đại Trụ chuẩn bị mua nhà, anh ta và Lâm Tuyết Cúc đều là người cầm tiền lương, tiền lương của anh ta không ít, nhà lớn không mua được, nhưng phòng ba mươi mét vuông thì vẫn có thể mua một cái. Nếu như không đủ tiền, sẽ tìm đồng nghiệp mượn tiền cũng được.
Vấn đề nhà cửa không lớn, về phần đám trẻ thì phải sắp xếp thế nào, anh ta bàn bạc với Lâm Tuyết Cúc, cũng có thể giải quyết được vấn đề này.
Bây giờ thời gian đi làm ở bên ngoài nhiều, thứ mà Tô Đại Trụ hiểu cũng nhiều hơn.
Phía bên Tống Ngọc Hoa cũng nghĩ đến việc đón con gái vào huyện thành. Nhưng còn chưa chia nhà, cho nên suy nghĩ này cũng không nói ra. Bây giờ Tô Mạn đưa ra sự sắp xếp này, cô ta cũng nói ra suy nghĩ của mình: “Hiện tại chị và Nhị Trụ không đủ tiền, cũng không định mua nhà, chị tính sẽ thuê nhà ở trước, đón Tiểu Mễ Lạp tới bên này chăm sóc, đến khi đó sẽ gửi tới nhà trẻ ở xưởng.”
Tô Mạn bảo: “Chị hai, thuê nhà làm gì, sau này em cho bọn chị mượn tiền trước, đến khi đó chị và anh hai trả em là được.”
Tống Ngọc Hoa sững sờ, sau đó xua tay: “Không được không được, bây giờ chị và anh hai em đều là người kiếm ra tiền. Bọn chị phải dựa vào bản thân, cha mẹ ở với các em rồi, chị và anh hai em cũng không thể rước thêm phiền phức cho em được.”
“Lời này nói nghe cũng lọt tai đấy.” Lý Xuân Hoa vô cùng tán đồng, bà cũng không muốn con gái trợ cấp cho con trai.
Tô Mạn cười đáp: “Bây giờ chị và anh hai em đều đang cố gắng, mua nhà là chuyện sớm muộn thôi, vậy lời dư thừa em cũng không nói nữa.”
Khi đến lượt Tô Tam Trụ, Tô Tam Trụ cũng không nói ra được kế hoạch gì. Cả một tối anh ta đều chột dạ, hình như người trong nhà đều không biết chuyện em gái kết đối tượng. Không biết có nên nói chuyện em gái kết đối tượng với người trong nhà hay không.
Bởi vì hình như em gái cũng không có bộ dạng thật lòng muốn kết hôn với người ta. Nếu như nói ra rồi, người trong nhà chắc chắn không thể chấp nhận. Còn nếu như không nói, sau này người trong nhà biết thì phải làm sao?
Tô Tam Trụ đang rối rắm, cũng rất mơ hồ về tương lai của mình: “Anh không có kế hoạch gì cả, anh còn độc thân, ở ký túc xá là được.”
Lý Xuân Hoa tức muốn chết: “Không đi kết đối tượng còn cảm thấy rất vẻ vang có phải không? Đã hơn hai mươi tuổi rồi còn không đi tìm đối tượng đi.”
“Công việc của con bận lắm, không có thời gian.”
Tô Mạn đáp: “Mẹ, đừng nôn nóng, cuối năm trong xưởng chúng con giao lưu với xưởng quần áo cùng xưởng vải bông và vải lanh, đến khi đó có rất nhiều nữ đồng chí sẽ tới tham gia.”
Lý Xuân Hoa bảo: “Con xem con đi, tìm đối tượng còn cần em gái con giúp đỡ. Ở nhà người khác đều là người làm anh tìm đối tượng cho em gái mình!”
Tô Mạn đáp: “Cái này ngược lại không cần đâu, con tự tìm được rồi.” Cô cũng không định giấu người trong nhà. Loại chuyện kết đối tượng này, cũng phải cho người nhà biết, thay vì đến lúc đó khiến mọi người ngạc nhiên, còn chẳng bằng tự mình nói cho rõ ràng.
Tô Tam Trụ: “…” Anh ta còn đang rối rắm đây, mà em gái cứ nói như vậy sao?
Những người khác ở nhà họ Tô: “…!”
Lý Xuân Hoa kích động nói: “Con gái, con tìm được đối tượng rồi sao? Sao lại không nghe con nói gì, tìm khi nào hả, người ở đâu, làm gì, tính cách có tốt không…”
Một đống câu hỏi lớn đè xuống, Tô Mạn cũng không biết nên trả lời thế nào, nên cô dứt khoát đáp: “Mọi người cũng biết mà, chính là thanh niên trí thức ở trong đội chúng ta, Thôi Hướng Bắc.”
Người nhà họ Tô lại mang vẻ mặt ngơ ngác.
Thôi Hướng Bắc?
Lý Xuân Hoa hỏi: “Chính là người dạy anh cả con nung gạch, dạy anh hai con chăn heo sao?”
Tô Tam Trụ đáp: “Không sai, chính là cậu ta đó.”