Nhóm dịch: Thiên Thượng Nhân Gian
Phụ trách: Vô Tà Team
Tô Đại Trụ trừng mắt nói: “Tam Trụ, em đã sớm biết rồi sao, sao em không nói với anh? Chẳng trách mấy ngày mà trí thức Thôi đi đó, cứ nhìn thấy anh là cười!” Mẹ nó chứ, đây là dụ dỗ em gái anh ta đi mất!
Tô Thu Nguyệt cũng không quen Thôi Hướng Bắc cho lắm, chỉ hỏi: “Em gái, tiền lương của cậu ta cao không, có thể nuôi gia đình không, là người ở thành phố lớn sao, em nhất định phải tìm người ở thành phố lớn đấy, em phải có cái nhìn xa rộng như chị em đây này.”
Tô Mạn: “…”
Lý Xuân Hoa bảo: “Người này không phải đã thi đại học đi rồi sao?” Lúc trước chuyện Thôi Hướng Bắc thi đỗ đại học rồi đi, trong đội còn rất náo nhiệt. Tuy rằng anh không phải là người ở đội bọn họ, nhưng tốt xấu gì cũng là sinh viên đại học bước ra từ đội.
Khi ấy bà còn hơi ngưỡng mộ, nói con gái nhà mình chỉ thi được vào mỗi trung cấp nghề, còn tên không nói lý lẽ đó nhà người ta nói thi đại học là thi đại học.
Tô Mạn đáp: “Đang ở tỉnh đấy ạ.”
Vừa nghe là ở tỉnh, Lý Xuân Hoa cũng bình tĩnh lại. Ấn tượng của bà về Thôi Hướng Bắc cũng không tồi. Ấn tượng ban đầu nhất chính là đánh con trai nhà mình, như vậy rất tốt, ít nhất cũng mạnh hơn con trai mình. Không đến mức tìm được một tên không có tố chất, không thể đảm đương công việc một phương. Hơn nữa người ta còn có tay nghề, biết nung gạch, biết chăn heo. Sau này có thể truyền cho con cháu đời sau, lại còn là sinh viên đại học, sau này ra ngoài làm cán bộ, cũng xem như xứng với con gái nhà mình.
Muốn nói điều duy nhất không hài lòng chính là không hiểu rõ gốc rễ: “Nhà cậu ta ở đâu, con có biết không? Con gái, mẹ không muốn gả con đi xa, sẽ chịu khổ.”
Cả đời này của Lý Xuân Hoa đã chịu thiệt vì không có nhà mẹ đẻ. Tuy rằng bản thân bà dựa vào chính mình sống cũng rất tốt. Nhưng nếu như có nhà mẹ đẻ chống lưng, có cô gái nào lại chưa từng nghĩ tới làm việc theo ý mình chứ. Cần gì phải sử dụng quỷ kế? Đừng thấy bà ta rất ghét bỏ vợ thằng cả, nhưng thực ra cũng rất ngưỡng mộ cô ta.
Tô Mạn: “… Chuyện kết hôn vẫn còn sớm mà mẹ, mẹ đừng nôn nóng. Còn nữa, ai nói sau khi kết hôn cứ nhất định phải là bên nữ chạy theo bên nam?”
Tô Đại Trụ ngạc nhiên: “Em gái, em đang muốn chọn người ở rể sao? Cậu ta có thể đồng ý được sao?”
Lý Xuân Hoa nhìn con gái mình với đôi mắt tỏa sáng: “Con gái mẹ thật có triển vọng.”
Tô Thu Nguyệt kinh ngạc: “Đàn ông ở rể không phải đều không có triển vọng hay sao? Em gái chị có năng lực như vậy, đương nhiên phải tìm một đối tượng có tương lai rồi.”
Lý Xuân Hoa bảo: “Anh trai con không ở rể, nhưng mẹ cũng không nhìn thấy nó có tương lai ở chỗ nào, em gái con vui là được.”
Tô Đại Trụ và Tô Tam Trụ: “…”
Đây đều là cái gì với cái gì đâu.
Tô Mạn đáp: “… Vẫn còn sớm mà, chúng ta không nói chuyện sau này. Con chỉ nói cho mọi người rằng con đã có đối tượng, tránh cho sau này mọi người lại đi nghe ngóng tin tức từ trong miệng người khác.”
Tô Tam Trụ che mặt, nhìn người trong nhà với vẻ ngại ngùng. Anh ta cảm thấy phỏng chừng trong nhà cũng chỉ có một mình anh ta biết suy nghĩ của em gái. Người ta hoàn toàn không nghĩ đến chuyện kết hôn.
Khi rời khỏi tiệm cơm, Tô Đại Trụ kéo Tô Tam Trụ tới đấm cho hai cái, nói anh ta không biết làm anh trai, em gái tìm đối tượng ngay dưới mí mắt mình mà cũng không biết nói với trong nhà một tiếng: “Chẳng trách cậu ta lại kêu tặng trứng gà cho em gái, cũng may khi đó anh không giúp.”
Tô Tam Trụ: “…”
Buổi tối Lý Xuân Hoa ngủ ở bên Tô Mạn, sáng hôm sau có thể ngồi xe từ huyện về công xã.
Bởi vì chuyện Tô Mạn kết đối tượng, cả tối Lý Xuân Hoa có hơi không ngủ được, cứ kéo Tô Mạn hỏi tình hình của Thôi Hướng Bắc. Thấy bộ dáng cũng không để tâm cho lắm của cô, còn tận tình khuyên bảo: “Con gái, phụ nữ chúng ta tìm đối tượng nhất định phải để tâm, cứ từ từ chọn, tuyệt đối đừng qua loa. Lúc trước mẹ con đây, cũng không có cách nào khác, không có sự lựa chọn.”
Tô Mạn nghĩ đến bộ dáng thân mật của bà và Tô Thiết Sơn, tò mò hỏi: “Không phải cảm tình của mẹ với cha rất tốt hay sao?”
“Cái đó còn không phải dựa vào ngày trước mẹ con nghĩ thoáng hay sao? Bây giờ là xã hội mới, phụ nữ có thể cho mình sống tốt hơn. Ở thời đó của bọn mẹ, mẹ con chỉ muốn sống thôi. Đợi sau khi sống sót rồi, mới nghĩ đến việc cho mình sống tốt. Cả đời này của mẹ đã được cha con chiều chuộng rồi, nhưng thực ra vẫn luôn mong có thể chiều lại cha con, chúng ta có thể chiều ông ấy, chứng tỏ chúng ta mạnh hơn ông ấy, không sợ ngày nào đó ông ấy thay đổi rồi, sẽ bị ông ấy bắt nạt.”