Nhóm dịch: Thiên Thượng Nhân Gian
Phụ trách: Vô Tà Team
Anh nhìn thời khóa biểu, chương trình học hôm nay rất dày, sau khi tan lớp còn phải đi làm trợ giảng cho giáo sư, cũng không thể ra khỏi trường học được.
Không thể gọi điện, cũng chỉ có thể viết thư.
Anh quyết định sau này phải viết thư cho cô nhiều hơn, như vậy Tô Mạn cũng không cần đọc một lá thư đến vài lần nữa.
Bạn cùng phòng ở bên cạnh thấy anh như vậy, cũng đoán ra được là thư từ đối tượng của anh.
Chuyện Thôi Hướng Bắc có đối tượng, bọn họ đều biết. Trong trường đại học của bọn họ cũng không khởi xướng việc kết đối tượng này, nhưng vẫn sẽ lén lút quen nhau, dù sao cũng đều là nam nữ trẻ tuổi, có ai lại không muốn tìm đối tượng.
Kiểu người học hành tốt, con người cố gắng, thể dục cũng tốt như Thôi Hướng Bắc, hiển nhiên rất được hoan nghênh, còn có nữ đồng chí lén tìm Thôi Hướng Bắc, nói muốn cùng anh học tập.
Cũng chẳng biết Thôi Hướng Bắc có hiểu hay không, khi đó lại nói với bạn học nữ nhà người ta là anh chỉ muốn học với đối tượng của anh thôi, đối tượng của anh vô cùng thông minh.
Sau đó mọi người đều biết, trước khi anh lên đại học đã có một đối tượng, con người còn vô cùng thông minh, vô cùng xinh đẹp, vô cùng thiện lương, thái độ tích cực, công tác nghiêm túc, tư tưởng giác ngộ cao…
Đối tượng của người ta có tốt hay không thì mọi người không biết, chỉ biết Thôi Hướng Bắc rất thích đối tượng của anh.
Bình thường anh cũng không ra ngoài chơi với các bạn học nữ, cả ngày ngoại trừ học ra thì chính là theo giáo sư đi vào phòng thí nghiệm, lại tham gia các loại hoạt động khác nhau, còn thường bớt thời gian ra viết thư, lần nào phong thư cũng không đựng vừa những trang giấy đó.
Điện thoại mỗi tuần một lần cũng vô cùng tích cực, sau khi gọi điện xong, tâm trạng cũng vô cùng tốt. Bạn tìm anh đi đá bóng, anh cũng vui vẻ đi cùng. Đương nhiên, người ta cũng không chơi nhiều, nói đối tượng của anh dặn dò phải chăm chỉ học tập.
Lần trước đi tới Thượng Hải, trở về có mang một bộ quần áo và một đôi giày cho đối tượng. Anh cất đi như bảo bối, người ta kêu anh gửi đi, nhưng anh nói sợ trên đường sẽ làm hỏng. Lần đầu tiên tặng đồ, phải đích thân tặng mới được.
Sau khi Thôi Hướng Bắc viết xong lá thư, lại nhìn thời khóa biểu của mình, quyết định cuối tuần xin nghỉ một ngày. Bằng không phải đến tết Nguyên Đán mất.
Nhưng Tô Mạn nhớ anh, trong lòng anh lại càng nhớ cô hơn.
“Ôi, Thôi Hướng Bắc, đối tượng của cậu gửi thư sao?” Lý Hiểu Minh thấy anh đã viết xong thư, mới hỏi.
Những người khác cũng nhìn Thôi Hướng Bắc với vẻ tò mò.
Thôi Hướng Bắc gật đầu một cách đắc ý: “Ừm, cô ấy lo lắng cho tôi.” Anh cũng không tiện nói Tô Mạn nhớ mình, dù sao nữ đồng chí cũng phải dè dặt.
Hách Lượng ở giường đối diện hỏi: “Sao lâu như vậy rồi đối tượng của cậu mới viết thư cho cậu, cậu không có suy nghĩ gì sao?” Đây là đang thấy không đáng cho Thôi Hướng Bắc. Anh ta lén tìm được một đối tượng ở trường đại học, bọn họ cũng rất thân mật với nhau, có lén lút cũng phải gặp một lần ở dưới tán cây nhỏ, rồi gửi giấy cho nhau.
Thôi Hướng Bắc đáp: “Công việc của cô ấy rất bận, người đều mệt muốn chết, đương nhiên không có thời gian viết thư rồi. Cô ấy là người có lý tưởng, hơn nữa đã lâu như vậy rồi tôi chưa về thăm cô ấy, mà cô ấy cũng không trách tôi.”
Một bạn cùng phòng khác hỏi: “Các cậu tách ra lâu như vậy rồi, cậu không lo lắng sao?”
Sắc mặt của Thôi Hướng Bắc có hơi ngại ngùng, ngược lại không phải lo Tô Mạn sẽ thay lòng. Anh cũng biết suy nghĩ của cô, bản thân mình theo đuổi lâu như vậy mới đả động được cô, khiến cô gật đầu. Nên anh không thích người khác nghĩ cô thành loại người chân trong chân ngoài đó: “Cậu đừng nói vớ vẩn, đối tượng của tôi là một nữ đồng chí kiên định, nói nữa là tôi trở mặt đấy.”
“…” Các bạn cùng phòng biết, Thôi Hướng Bắc này bao che cho người ta quá lợi hại.
Không thể mang đối tượng của anh ra nói đùa được.
…
Tô Mạn không ngờ rất nhanh Thôi Hướng Bắc đã gửi thư hồi âm, một tuần đã nhận được thư hồi âm. Chắc hẳn sau khi nhận được thư của cô, anh đã lập tức viết thư gửi về.
Dưới sự so sánh như vậy, hình như mình trông không tốt với Thôi Hướng Bắc cho lắm.
Thư lần này của Thôi Hướng Bắc ngược lại không viết dài như vậy, chỉ dựa theo nội dung trên thư của Tô Mạn đưa ra câu trả lời.
Anh kêu Tô Mạn bình thường chú ý bồi dưỡng thân thể, phải ăn nhiều đồ bổ hơn, đừng quá vất vả, còn nói anh sống ở trường học rất tốt, người đều béo lên, sẽ tìm thời gian trở về thăm cô, kêu cô đừng nhớ anh.