Nhóm dịch: Thiên Thượng Nhân Gian
Phụ trách: Vô Tà Team
Những lời đường mật này rõ ràng lại càng thật lòng hơn bản thân Tô Mạn viết nhiều.
Tô Mạn cười, cất kỹ thư đi, cô nghĩ đến cuối năm này cũng không có chuyện gì, đợi sau khi tuyết rơi, công trường xây nhà ở bên nhà xưởng dừng làm việc, cô sẽ đi lên tỉnh thăm Thôi Hướng Bắc.
Cô có kế hoạch như vậy, nhưng ngay buổi chiều tan làm, Thôi Hướng Bắc đã xách túi tới văn phòng.
Mái đầu để một tấc của anh dài ra một chút, nhìn vào cũng có khí chất sinh viên hơn.
Trông thấy Tô Mạn ở trong văn phòng, Thôi Hướng Bắc đứng ở cửa cười: “Tô Mạn, anh về rồi này.” Cười đến vô cùng xán lạn, giống như một mặt trời đang tỏa sáng.
Tô Mạn nhìn thấy cũng sững sờ, sau đó hưng phấn đứng bật dậy, đi về phía anh: “Sao đột nhiên anh lại về đây, em mới nhận được thư của anh thôi mà, em còn tưởng anh phải qua đợt này mới về được, đi đường gấp như vậy, chắc chắn rất mệt đúng không?”
Tô Mạn quan tâm kéo anh vào văn phòng. Cô thật sự có chút vui mừng. Dù sao lá thư buổi sáng đó mới kéo tới sự nhớ nhung của cô đối với bạn trai nhỏ, mà buổi chiều bạn trai nhỏ đã xuất hiện, có thể không vui được sao?
Thôi Hướng Bắc cười đáp: “Sau khi anh nhận được thư của em, nghĩ đến em có khả năng không bận cho lắm, nên muốn về thăm em.”
Khi nói chuyện, trong lòng anh còn có hơi khẩn trương. Dù sao trước đây vất vả lắm mới ở bên nhau, mới bên nhau chưa được bao lâu, đã tách ra một thời gian dài như vậy, anh cảm giác mình dường như lại quay trở về bộ dáng khi vừa mới bên nhau.
Tô Mạn cũng không hề khẩn trương một chút nào, chỉ cảm thấy rất vui vẻ. Dù sao chàng trai mà mình thích từ bên ngoài trở về thăm mình, cũng thật chân thành biết bao.
Cô mỉm cười, bảo: “Em còn đang tính đi vào tỉnh thăm anh đây, chỉ là gần đây trong xưởng đang xây nhà, phải thường xuyên đến công trường xem, không tách ra được.”
“Không sao, anh biết em bận, anh về cũng thế cả.” Thôi Hướng Bắc nhìn gương mặt gầy gò của Tô Mạn, trong lòng thấy đau đớn, cũng không nỡ kêu cô vất vả vì anh.
Đây chính là cô gái mà anh thích, là đối tượng theo đuổi lâu như vậy. Anh còn chưa chăm sóc tốt cho cô mà đã tách ra rồi, mình thân là một đồng chí nam, lại không làm tròn trách nhiệm một chút nào, sao lại khiến nữ đồng chí bôn ba vì anh được chứ.
Tô Mạn nhìn thấy bộ dáng chân thành đó của anh, nghĩ đến việc tốt với anh một chút, cho dù sau này Thôi Hướng Bắc thế nào, thì lúc này vẫn đáng để cô đối xử tốt với anh.
Tô Mạn rửa sạch cốc nước của mình, rồi rót nước cho Thôi Hướng Bắc: “Uống chút nước rồi nghỉ ngơi một chút, lát nữa đi ăn cơm, hôm nay chúng ta ra ngoài ăn.”
Cầm cốc trà của Tô Mạn, mặt của Thôi Hướng Bắc đỏ bừng, sau đó cẩn thận uống nước.
Tô Mạn thu dọn đồ đạc của mình cho xong, rồi dẫn anh đi ăn cơm.
Bởi vì phòng ở phía bên nhà xưởng chưa xây dựng xong, cho nên cô ở vẫn ở phía bên nhà xưởng cũ. Những công nhân khác cũng thế. Mỗi ngày, xe hàng của nhà xưởng đều sẽ chở một lô người về xưởng cũ. Tô Mạn không định trở về, mà kiếm một xe đạp ở nhà xưởng, kêu Thôi Hướng Bắc chở cô.
Ngồi ở yên sau xe đạp, Tô Mạn thoải mái nắm áo của anh, cũng không thấy xa lạ một chút nào.
Bởi vì loại thái độ tự nhiên này của cô, Thôi Hướng Bắc cũng bỏ qua cảm xúc khẩn trương mới vừa rồi. Lúc này anh đã vô cùng thoải mái, cảm giác như thể mình chưa từng xa cách Tô Mạn mà vẫn tốt như vậy.
Anh đạp xe đạp với tâm trạng nhẹ nhàng thoải mái, dẫn Tô Mạn ra ngoài ăn cơm.
Đến tiệm cơm quốc doanh, Tô Mạn đi tìm người quen cũ của mình để chọn món ngon, còn đặc biệt gọi canh sườn heo cho Thôi Hướng Bắc.
Cũng khiến một trái tim này của Thôi Hướng Bắc cảm động đến tan chảy.
789 cảm giác được sóng dao động tình cảm dữ dội đó của anh: “… Thật dễ hài lòng.”
Đối tượng không gửi thư cho anh, cũng không gọi điện cho anh, chỉ một bát canh mà cũng cảm động cho được, con người thật không suy nghĩ kỹ càng.
Hai người mỗi người một bát canh sườn heo, lại ăn một ít mì nước.
Tô Mạn nói: “Ăn ngon không, ở trường học ăn uống thế nào?”
Thôi Hướng Bắc cười bảo: “Ở trường học cũng rất tốt, bình thường khi anh nghỉ, đều sẽ cải thiện bữa ăn ở tiệm cơm quốc doanh trong tỉnh. Em cũng biết anh không phải người bạc đãi mình mà.”
Tô Mạn thở dài: “Vậy một tuần cũng mới ăn được một bữa ngon, vất vả quá rồi, thật khiến người ta không yên tâm nổi.”
789: “… Ký chủ, cô có lo lắng khi nào hả?”