Nhóm dịch: Thiên Thượng Nhân Gian
Phụ trách: Vô Tà Team
Tô Mạn liếc mắt nhìn rồi cười bảo: “Đương nhiên thích rồi, ngày mai em sẽ mặc thử xem sao.”
Nghe cô nói thích, trong lòng Thôi Hướng Bắc vô cùng thỏa mãn, cảm thấy mình tốn thời gian một ngày đi mua quần áo cũng đáng.
...
Ngày hôm sau vừa vặn là cuối tuần, bình thường Tô Mạn đều sẽ tăng ca, nhưng lần này cũng không tăng ca, mà chuẩn bị ra ngoài thả lỏng. Mới sáng thức dậy cô đã mặc áo Lenin và đi đôi giày da nhỏ mà Thôi Hướng Bắc đã mua. Cái khác không nói nhưng rất vừa người.
Chất liệu này, kiểu dáng này, mặc vào vô cùng có tinh thần.
Tô Mạn mặc quần áo mới ra ngoài, gặp các nữ đồng chí trong xưởng của mình, bọn họ trông thấy một bộ quần áo này của cô, người nào cũng khen đẹp, còn hỏi mua ở đâu.
“Đối tượng của tôi mua về từ Thượng Hải đó. Nếu như các cô thích, lần sau nhờ các đồng chí ở bộ phận tiêu thụ mang về cho các cô.”
Bọn họ đều biết đối tượng của Tô Mạn là Thôi Hướng Bắc, đều cười trêu ghẹo: “Xưởng trưởng Tô, đối tượng của cô tốt với cô thật đó.”
“Mới sáng đối tượng của cô đã ở dưới lầu đợi cô rồi kìa, xưởng trưởng Tô mau xuống đi.”
Tô Mạn đi ra khỏi hành lang liếc nhìn, quả nhiên thấy Thôi Hướng Bắc đứng dưới lầu, cô chào hỏi những người khác rồi đi.
Thôi Hướng Bắc ăn mặc nhẹ nhàng khoan khoái hơn ngày hôm qua, nhưng cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, mà gương mặt thoạt nhìn còn tiều tụy hơn cả hôm qua, còn có cả quầng thâm dưới mắt, vừa nhìn đã biết là ngủ không ngon.
“Sao trông anh còn hốc hác hơn cả hôm qua vậy?”
Thôi Hướng Bắc: “... Không ngủ được.” Làm sao có thể ngủ được. Cả một tối đều hối hận vì mình quá trì độn, lúc đó chắc chắn phải nói chút gì đó, vào thời khắc quan trọng như vậy mà mình lại ngẩn người.
“Hôm qua, hôm qua em...”
Tô Mạn: “...” Sẽ không phải vì hôn một cái mà cả tối không ngủ được đấy chứ. Có chuyện gì to tát đâu, đó cũng là nụ hôn đầu của cô mà, không phải cũng là chuyện bình thường sao. Giữa bạn trai bạn gái, không phải cũng là chuyện sớm muộn hay sao. Còn nữa, cũng chỉ chạm có chút thôi mà.
Nhưng nghĩ đến thời đại trước khi kết hôn còn phải xem sổ tay nhỏ trước khi kết hôn này, Tô Mạn cảm thấy hình như cũng không thể giải thích như vậy được.
Nhưng cô cũng không muốn tiếp tục đề tài này, cũng không thể nói cô đột nhiên muốn thử xem sao, cho nên mới hôn một cái. Như vậy phỏng chừng sẽ dọa người ta sợ mất. Nên cô dứt khoát chuyển đề tài: “Hôm nay anh phải về, buổi chiều còn phải ngồi xe nữa, anh không nghỉ ngơi cho tốt, lên xe lại xóc nảy sẽ rất vất vả.”
“Anh ngồi thuyền, có thể ngủ luôn trên thuyền.”
“Vậy cũng không được, trở về còn phải học. Sau này cũng không thể như vậy, khiến người khác rất lo lắng.”
Thôi Hướng Bắc vô cùng cảm động: “Tô Mạn, sau này anh sẽ không như vậy nữa, anh sẽ nghỉ ngơi cho tốt, không khiến em lo lắng nữa.”
Tô Mạn cười: “Đi, chúng ta đi dạo nào. Đúng rồi, quần áo và giày đều rất thích hợp. Vừa rồi bọn họ đều nói rất đẹp.”
“Rất đẹp.” Thôi Hướng Bắc cười đến đôi mắt cong cong, nghĩ đến sau này phải kiếm tiền mua nhiều quần áo đẹp hơn cho Tô Mạn.
Thôi Hướng Bắc ăn cơm trưa rồi phải đi, cho nên hai người cũng không đi xem phim, điều kiện ở rạp chiếu phim bên huyện kém, hai người cũng không thích cho lắm, hơn nữa còn không thể nói chuyện, sẽ chậm trễ thời gian. Nên Tô Mạn dứt khoát dẫn anh đi dạo ở bên bờ sông. Bây giờ bên bờ sông đã sửa lại, có thể nhìn cảnh trên sông.
Vùng ngoại thành không có người ngoài, có thể nắm tay một cách quang minh chính đại.
Tô Mạn kể cho Thôi Hướng Bắc một vài chuyện ở xưởng của mình và trong huyện.
Thôi Hướng Bắc còn có hơi lo lắng: “Có người làm khó em không?”
“Không có, con người của bí thư Cao rất tốt, còn nữa, bí thư Lâm còn đang ở địa khu, nếu thực sự không ổn cũng sẽ giúp một phen.”
Thôi Hướng Bắc bảo: “Nếu như có người bắt nạt em, em phải nói với anh đấy.”
Tô Mạn vui vẻ: “Sao nào, anh còn có thể đánh người ta được sao?”
Thôi Hướng Bắc: “...”
Anh biết, Tô Mạn là đang nói đến chuyện anh đánh nhau hội đồng vào lần đầu tiên gặp mặt lúc trước.
“Anh cũng không thường xuyên đánh nhau, lần đó anh cũng có hơi kích động.” Thôi Hướng Bắc xấu hồ vò tóc mình.
Thời điểm lần đầu về quê, trong lòng anh mang theo chút tức giận, một đường đều nín nhịn suốt, sau khi đến nơi, nghĩ đến sau này mình vẫn luôn phải ở nơi này, tuy rằng là con đường do chính anh chọn, nhưng cũng không phải anh thích. Khi ấy anh rất muốn trút giận một chút.