Nhóm dịch: Thiên Thượng Nhân Gian
Phụ trách: Vô Tà Team
Tô Mạn đáp: “Biết rồi biết rồi, đồng chí Thôi Hướng Bắc là một đồng chí tốt. Yên tâm đi, em cũng sẽ không bị người bắt nạt đâu. Người em quen biết ở nơi này cũng không ít, không có người nào có thể bắt nạt được em.”
Một điểm này cô rất có tự tin. Bây giờ cô cũng được tính là đã đứng vững gót chân rồi.
Cơm trưa ăn ở bên nhà ăn, bởi vì xưởng gia dụng cách bến tàu khá gần. Thôi Hướng Bắc lại ngồi thuyền đi, nên ở bên này ngược lại cũng tiện.
Sau khi ăn cơm xong, Tô Mạn kéo Thôi Hướng Bắc đến văn phòng, đưa quà mà mình đã chuẩn bị sẵn cho anh.
Cô cảm thấy nên có qua có lại, đã nhận quà rồi, có thế nào cũng phải tặng lại.
Dù sao bây giờ cô vẫn chưa có suy nghĩ kết hôn với người ta, có sao cũng không thể nhận đồ của người ta miễn phí được. Cho nên tối hôm qua đã chọn một thắt lưng da và một đôi găng tay trong hệ thống, đều là kiểu dáng ở thời đại này.
Thôi Hướng Bắc mở ra xem một cách cẩn thận, sau khi xem xong thì sững sờ.
Tô Mạn cười nói: “Đã chuẩn bị cho anh từ sớm rồi, thắt lưng có thể dùng thường xuyên, còn găng tay qua đợt này cũng có thể dùng. Khi anh đọc sách, đeo găng tay vào sẽ ấm hơn.”
789 tối qua mới ra khỏi phòng tối: “...”
Thôi Hướng Bắc vô cùng vui vẻ, anh nhìn món quà, rồi lại nhìn Tô Mạn. Tô Mạn và anh giống nhau, đã sớm chuẩn bị quà rồi. Chứng tỏ cô vẫn luôn nhớ đến anh.
Trong lòng anh lại kích động, thực vui quá rồi, không biết nên trút ra thế nào.
Anh cúi đầu, hôn lên trán Tô Mạn một cái.
Tô Mạn ôm chỗ bị hôn của mình, rồi lại nhìn Thôi Hướng Bắc đang mang đôi mắt lấp lánh ánh sáng vui mừng.
Đến mức đó sao, không phải chỉ là tặng một món quà thôi sao?
Nhưng chàng trai như vậy cũng rất khiến người ta yêu thương.
Cô nhìn cửa văn phòng đã đóng, rồi nói với Thôi Hướng Bắc: “Anh cúi đầu xuống đi.”
Thôi Hướng Bắc cúi đầu xuống. Tô Mạn chạm một cái lên môi anh. Thôi Hướng Bắc hơi sững sờ, lần này ngược lại cũng không ngốc nữa, mà ôm mặt Tô Mạn, cũng hôn một cái lên môi cô.
Anh cũng không có kinh nghiệm, chỉ đụng mạnh một cái, đụng đến miệng Tô Mạn có hơi đau.
Sau khi Thôi Hướng Bắc đụng xong, mặt và cổ đều đỏ bừng, còn nghiêm túc nói: “Tô Mạn, anh sẽ có trách nhiệm với em.”
Tô Mạn: “... Thưc ra người kết đối tượng đều sẽ làm như vậy, cái này gọi là kìm lòng không được.”
Thôi Hướng Bắc được khai phá thế giới quan mới: “Khi kết đối tượng... cũng có thể sao?”
“Đúng, trước đây em đã từng nhìn thấy ở trong đội bọn em.” Cái này ngược là cũng là thật, đừng cho rằng hiện tại người trẻ tuổi thật sự không hiểu biết gì. Đều là người trẻ tuổi, có người nào lại không có lúc kích động. Chẳng qua là xem ai làm có kín đáo hay không mà thôi. Chỉ cần không ở trên đường lớn làm loại chuyện này, thì cũng chẳng ai quan tâm.
Thôi Hướng Bắc đỏ mặt cúi đầu.
Tô Mạn thấy thế, thầm nghĩ là em từng thấy chứ có phải anh thấy đâu, anh đỏ mặt cái gì?
Mãi cho đến khi ngồi lên thuyền, mặt và cổ của Thôi Hướng Bắc vẫn còn hơi đỏ, chẳng qua sau khi bị gió trên bến tàu thổi qua mới tốt hơn một chút.
Nhìn Tô Mạn đứng trên bên tàu tiễn anh, anh vừa cười vừa vẫy tay với cô.
Một chuyến trở về này, anh cảm thấy vô cùng thỏa mãn. Tô Mạn cũng không vì khoảng cách hiện tại của hai người mà lạnh nhạt anh, ngược lại còn rất thích bộ dáng của anh. Tảng đá trong lòng anh cũng có thể hạ xuống.
Thật tốt.
Tô Mạn cũng vừa cười vừa vẫy tay, cảm thấy một chuyến về đây của Thôi Hướng Bắc, cô cũng được thả lỏng một ngày, ngày mai nên chăm chỉ làm việc hơn.
...
Trong văn phòng ở cơ quan huyện, sau khi huyện trưởng Triệu đọc một vài tài liệu trong huyện, phát hiện ra công việc này vẫn rất không dễ làm.
Bí thư Lâm tiền nhiệm là một người có năng lực, chỉnh đốn huyện Nam Bình loạn cào cào này rất tốt, lại tu sửa bến tàu ở Nam Bình, trong tay ông ấy, huyện có thêm vài nhà xưởng, khiến huyện Nam Bình nghèo túng càng có thêm nhiều giai cấp công nhân hơn. Còn cả kế hoạch chăn heo trong toàn huyện Nam Bình nữa, bây giờ thịt heo này đã bắt đầu được cung cấp ở trong các hợp tác xã lớn ở huyện Nam Bình.
Khi ông ta đang trên đường điều động, còn có thể nghe được những người dân đó nhắc đến chuyện bí thư Lâm rời đi, bọn họ đều thấy rất đáng tiếc, nói ông ấy là một lãnh đạo tốt.
Về phần huyện trưởng Cao ban đầu, cũng là bí thư Cao hiện tại cũng làm không tồi. Hiện tại trong tay ông ta đang sửa sáu con đường, đoán chừng đợi đến đầu xuân năm sau có thể thi công xong. Đến khi đó toàn bộ Nam Bình đều sống lại.