Nhóm dịch: Thiên Thượng Nhân Gian
Phụ trách: Vô Tà Team
Kết đối tượng thì đã sao, thời buổi hiện tại kết đối tượng cũng không có cách nói không thể chia tay. Quả thực anh ta cảm thấy một nữ đồng chí như Tô Mạn rất ưu tú, muốn thử tiếp xúc thêm một bước với cô. Hơn nữa, nếu như hẹn hò được với Tô Mạn, đây cũng là chuyện một công đôi việc.
Anh ta tự cho rằng điều kiện của mình cũng không tệ, đã tốt nghiệp đại học, làm thư ký huyện trưởng khi mới hai mươi lăm tuổi, cũng được xem là tuổi trẻ đầy hứa hẹn.
Nhưng anh ta cũng không vội bày tỏ, cũng phải cho Tô Mạn có thêm hiểu biết về anh ta rồi lại nói sau.
“Nếu cô đã bận, vậy tôi không quấy rầy cô nữa, sau này lại qua đây học hỏi tiếp.”
Tô Mạn nói: “Cuối năm bận, sợ sẽ tiếp đón không chu đáo.” Sau này tuyệt đối đừng tới nữa.
Đợi sau khi người đi rồi, Tô Mạn bưng cốc trà tự rót cho bình một ngụm.
Trước đây khi bị theo đuổi cũng không cảm thấy như vậy, nhưng từ sau khi tìm được một chàng trai ngây thơ làm đối tượng, cô nhìn thấy những người theo đuổi này, sao cứ thấy chán ghét thế nào.
Quả nhiên không có sự so sánh thì không có khác biệt.
Tô Mạn cảm thấy lần sau khi gặp được Thôi Hướng Bắc, có thể đối xử tốt với anh hơn một chút, ai kêu anh so lại càng vô cùng khiến người yêu thích hơn những người này chứ.
Có khả năng là biết khó mà lùi, nên suốt mấy ngày liên tiếp, thư ký Ngụy không tới nhà xưởng làm phiền Tô Mạn nữa.
Sau khi tiến vào tháng mười hai, tiết trời càng lạnh hơn. Cũng nay móng của khu nhà mới trong xưởng đã đào xong, không cần đợi đến đầu xuân mới có thể khai công. Chỉ cần không gặp thời tiết mưa tuyết cũng không cần đình công.
Phía bên xưởng trưởng Cao cũng rất bận, giúp bọn họ nung sẵn gạch trước, mỗi ngày đều không ngừng có gạch chuyển tới bên xưởng gia dụng này.
Tô Mạn kêu phía bên nhà bếp ngày nào cũng nấu canh gừng cho các công nhân ở công trường uống, thẳng đến giữa tháng mười hai, khi trận tuyết đầu tiên rơi, mới hoàn toàn đình công.
Phía bên Tô Mạn cũng thoải mái hơn hẳn, nhân lúc ngày đông, công việc ở bên này cũng không bận rộn cho lắm. Cô mở liền mấy cuộc họp lớn. Đầu tiên là xác định chức chủ tịch công hội, chủ tịch công hội là do các đồng chí công nhân cùng nhau đề cử, là một công nhân cũ vào xưởng cùng tốp với Trần Minh Hoa. Bây giờ là chủ nhiệm phân xưởng, kiêm thêm công việc của chủ tịch công hội ở trong xưởng.
Ngoài ra, lại đề cử Tưởng Hiểu Lượng ở bộ phận tiêu thụ làm phó xưởng trưởng, quản lý công tác tiêu thụ. Việc bổ nhiệm này khiến Tưởng Hiểu Lượng kích động muốn khóc, rưng rưng nước mắt nhìn Tô Mạn.
“Xưởng trưởng Tô, có phải tôi trẻ tuổi quá rồi không?” Tưởng Hiểu Lượng giả mù sa mưa hỏi.
Tô Mạn vui vẻ: “Hay là đổi người khác nhé?”
Tưởng Hiểu Lượng lập tức đáp: “Tôi cảm thấy tôi vẫn làm được.”
Tô Mạn bảo: “Ở trước mặt tôi cứ nói thật đi, trẻ tuổi thì trẻ tuổi, nhưng tôi xét là năng lực kìa. Còn nữa, trẻ tuổi có thể trẻ hơn tôi được sao?”
Tưởng Hiểu Lượng lập tức nịnh nọt: “Còn ai có thể so được với cô chứ, cô cũng không phải người tầm thường.”
Tô Mạn bảo: “Được rồi được rồi, cái miệng này của cô để lại nói với người bên ngoài đi. Tôi bổ nhiệm cô làm phó xưởng trưởng, chủ yếu là vì năm nay hiệu quả và lợi ích trong nhà xưởng chúng ta vô cùng tốt, bộ phận tiêu thụ các cô không thể không có công. Hy vọng năm sau các cô cũng có thể phát triển tốt hơn. Bây giờ chúng ta đã là nhà xưởng lớn năm trăm người rồi, mong rằng năm sau có thể thêm mấy trăm người nữa.”
Lúc này Tưởng Hiểu Lượng cũng mang theo chí hướng to lớn: “Cô yên tâm đi, quốc gia lớn như vậy, không có chỗ nào xưởng gia dụng chúng ta không đi dược.”
Còn lại một vị trí phó xưởng trưởng hậu cần là Tô Mạn vẫn chưa quyết định. Tuy rằng hiện tại Ngô Tiểu Hội là chủ nhiệm hậu cần, nhưng khả năng ở phương diện này của cô ta đã đến cực hạn rồi. Quản lý hậu cần của một nhà xưởng lớn như vậy, cô ta thật sự không thể quản lý nổi. Tô Mạn suy nghĩ, đợi năm sau nếu như không có người thích hợp, sẽ thu nạp một nhân tài ở bên ngoài vào.
Sau khi tăng thêm hai lãnh đạo trong xưởng, những cương vị khác trong nhà xưởng cũng theo đó mà có chút biến động. Đổi một chủ nhiệm sản xuất mới, ngoài ra còn tăng thêm rất nhiều cán bộ nhỏ, ngay cả Tô Tam Trụ cũng trở thành tiểu tổ trưởng, trong tay quản lý vài người.
Sau khi văn phòng nhân sự đưa danh sách bổ nhiệm lên thanh tuyên truyền, Tô Tam Trụ chạy tới văn phòng của Tô Mạn với vẻ đắc ý: “Em gái, anh mời khách, mời em đi ăn một bữa thịnh soạn.”