Nhóm dịch: Thiên Thượng Nhân Gian
Phụ trách: Vô Tà Team
Tô Mạn đáp: “Bỏ đi, anh tiết kiệm ít tiền đi, tuần sau chúng ta sẽ có buổi giao lưu đấy. Tự anh chuẩn bị một chút đi, nói không chừng sẽ có đối tượng.”
Tô Tam Trụ lập tức đỏ mặt: “Đối tượng có gì tốt đâu, anh vẫn chưa có suy nghĩ này.”
“Anh nói thật chứ? Nếu như anh nói thật, vậy em sẽ không quản anh nữa.”
“Thực ra, thực ra cũng không phải không có suy nghĩ.” Tô Tam Trụ đỏ mặt: “Nếu như gặp được người thích hợp, bên nhau cũng được.” Sau khi anh ta nói xong, lại ngại ngùng hỏi: “Em gái, bên đó, có người ưa nhìn không?”
Tô Mạn lôi một cái gương từ trong ngăn kéo ra đưa cho anh ta.
Tô Tam Trụ nhận lấy: “Kêu anh cầm về cho tiện sửa soạn sao?”
“Kêu anh từ từ soi gương, đừng yêu cầu quá cao ấy.”
Tô Tam Trụ: “…”
Hội giao lưu lần này do bốn đơn vị tứ giác đồng cùng nhau làm.
Vừa vặn có hai đơn vị có khá nhiều đàn ông độc thân, hai đơn vị khác cũng có khá nhiều nữ thanh niên chưa kết hôn. Mọi người bàn bạc làm một hoạt động này, để giải quyết vấn đề khó khăn cho các thanh niên độc thân lớn tuổi ở nhà xưởng một chút.
Tô Mạn cũng là nghe đám người ông Chu và ông Cao nhắc tới mới biết, vậy mà làm lãnh đạo nhà xưởng còn phải giải quyết nan đề lớn ở nhà xưởng. Nếu như người độc thân ở nhà xưởng quá nhiều, sẽ bị người ta chê cười, nói chắc chắn là phúc lợi và đãi ngộ ở đơn vị này kém, không có triển vọng, mới không tìm được đối tượng, cho nên mỗi năm bọn họ đều phải mở hội giao lưu.
….
Hội giao lưu mở ở bên xưởng gia dụng. Bởi vì nhà xưởng của xưởng gia dụng lớn, lúc đầu khi lập kế hoạch, còn có phòng họp lớn đặc biệt, vừa vặn có thể di chuyển bàn ghế tới sắp xếp một chút là có thể tổ chức ở đây.
Để nhà xưởng khác thuận tiện qua đây, còn sắp xếp xe đón người qua.
Các đồng chí nam ở bên xưởng gia dụng vui mừng muốn chết, sau khi tan làm đều ở cửa đợi đón tiếp người. Nhưng thực tế người tới lại là đồng chí của xưởng nung gạch. Nhìn thấy xưởng nung gạch tới, các đồng chí nam lập tức mang vẻ mặt thất vọng, sau đó tỏ vẻ coi thường những đối thủ cạnh tranh này.
Công nhân ở xưởng nung gạch: “…”
Vẫn là mấy cán bộ dẫn người đi về bên phòng họp.
Qua một lúc, đợi các đồng chí ở xưởng vải bông và vải lanh, cùng xưởng quần áo tới, các đồng chí nam ở xưởng gia dụng mới bước lên dẫn đường cho bọn họ một cách nhiệt tình, trên mặt của người nào cũng phiếm hồng, nhưng để tìm được đối tượng cũng liều mình, mặt có đỏ cũng phải vội vàng lấy lòng người ta.
Đợi khi bọn họ đến được hội trường hoạt động, các đồng chí nam ở xưởng nung gạch nhìn thấy các đồng chí nam ở bên xưởng gia dụng đi theo phía sau các nữ đồng chí nhà người ta một cách vô cùng không cần mặt mũi.
Tô Mạn không phải người độc thân, hiển nhiên không tham gia vào hoạt động này, mà là ở trong văn phòng nói chuyện với những xưởng trưởng khác. Bình thường bọn họ rất ít khi tụ hội, lần này mở hội giao lưu, vừa vặn ngồi xuống cùng nhau bàn bạc một cách danh chính ngôn thuận.
Xưởng trưởng Cao có hơi mất hứng: “Năm nay chọn địa điểm không tốt, một đám thanh niên ở xưởng gia dụng quá không dè dặt.”
Tô Mạn đáp: “Cái này gọi là tranh thủ cho cuộc sống hạnh phúc chú ơi.”
Xưởng trưởng Chu cười nói: “Sau này chúng ta cũng xem như là thông gia rồi. Ha ha ha, Tiểu Tô, ông Cao, sau này hai người cũng phải tốt với tôi và ông Trần một chút đó. Bằng không hai nhà xưởng chúng tôi đều sẽ làm độc thân vui tính hết.”
Tô Mạn cười bảo: “Chú Chu, chuyện này không thực hiện được, bây giờ là tự do yêu đương mà.”
Mấy người đang tán gẫu thì Đinh Linh đi qua gõ cửa phòng họp: “Xưởng trưởng Tô, thư ký Ngụy qua đây, đang ở bên phòng họp.”
Tô Mạn ngạc nhiên: “Sao anh ta lại tới đây?”
“Nói là nghe nói bên này có hội giao lưu, nên qua đây xem thử, còn hỏi em đang ở đâu, chị nói em tới phân xưởng rồi. Anh ta nói sẽ đợi em ở bên phòng họp, kêu chị qua đây tìm. Hay là chị nói không tìm được nhé?”
“Làm tốt lắm.” Tô Mạn khen ngợi: “Chị đi làm việc đi, mặc kệ anh ta.”
Đợi Đinh Linh đi rồi, xưởng trưởng Chu cũng nói trong sự kinh ngạc: “Cậu ta đang muốn làm gì vậy? Một thư ký huyện trưởng chạy tới tham gia hội giao lưu, cần gì phải thế?”
Tô Mạn đáp: “Chắc chắn là vì nữ đồng chí ở đơn vị các chú quá ưu tú đi.”
Xưởng trưởng Chu đáp: “Thật chướng mắt cái dạng này của cậu ta.”