Nhóm dịch: Thiên Thượng Nhân Gian
Phụ trách: Vô Tà Team
Không nói cái khác, chỉ riêng dáng vẻ đó của Ngụy Quang Minh, tìm một nữ đồng chí thua kém anh ta về, còn không biết sẽ bắt nạt nữ đồng chí nhà người ta thế nào nữa. Xưởng trưởng Chu cảm thấy mình nhìn người cũng chuẩn. Trong mắt đó của người ta còn lộ ra vẻ kiêu ngạo cơ mà.
Xưởng trưởng Cao hỏi: “Tiểu Tô, rốt cuộc cậu ta tới làm gì vậy?”
Xưởng trưởng Trần hừ một tiếng: “Còn có thể làm gì nữa, chắc chắn là biết chúng ta ở bên này nên tới nhìn chằm chằm vào chúng ta chứ sao?”
Tô Mạn hiếm khi đồng ý với cách nói của ông ta: “Cháu cũng nghĩ như vậy. Tin tức của anh ta rất linh hoạt. Chuyện giao lưu của chúng ta chỉ nói trong nội bộ thôi, làm thế nào mà một thư ký huyện trưởng như anh ta lại biết được? Cũng không đến mức sắp xếp người tới bên người chúng ta đấy chứ. Không giấu gì các chú, đợt trước anh ta cũng thường xuyên tới bên này, đi dạo khắp nơi từ trong ra ngoài nhà xưởng chúng cháu, hình như là muốn bắt điểm yếu của cháu. Cũng may cháu làm việc quang minh chính đại, nên không sao. Không ngờ hôm nay anh ta lại tới, cháu nghi ngờ… liệu có phải anh ta qua đây tìm chúng ta hay không, sau đó lại cùng nhau ăn cơm gì đó, muốn tiến vào trong vòng tròn của chúng ta, dễ bắt được điểm yếu của chúng ta?”
Xưởng trưởng Trần thấy Tô Mạn đồng ý với suy nghĩ của mình, lập tức hưng phấn: “Chắc chắn là có chuyện này rồi.”
“Vậy chúng ta còn ở nơi này đợi gì nữa, đi đi đi, ngồi xe của ông Chu ra ngoài ăn cơm đi.” Xưởng trưởng Cao trực tiếp nói.
Bọn họ ở bên văn phòng, lát nữa người ta tìm qua đây lại phiền phức ra, nhân lúc bây giờ còn chưa gặp nhau, phải mau chóng chạy lấy người.
Tô Mạn cũng tán đồng, vừa vặn ăn cơm xong xong trực tiếp trở về luôn.
Lần này Tô Mạn mời khách, xem như là chúc mừng lần này các đơn vị giải quyết được vấn đề khó khăn.
Sau khi ăn cơm xong, xưởng trưởng Chu lái xe đưa mọi người về, người được tiễn đầu tiên là xưởng trưởng Trần. Sau khi tiễn xong, xưởng trưởng Cao nói: “Thư ký Ngụy này thật sự quá gian xảo. Một thư ký trẻ tuổi như vậy ta lại tới tìm Tiểu Tô tính làm chuyện gì không biết?”
Tô Mạn đáp: “Chắc chắn không có lòng tốt.”
Xưởng trưởng Chu bảo: “Có khả năng là phía bên xưởng gia dụng bị người nhìn trúng rồi, Tiểu Tô, cháu chú ý một chút.”
“Bình thường cháu bận làm việc, cũng không để ý đến anh ta. Cháu cảm thấy con người này của anh ta rất không lịch sự, cho dù anh ta là vì công việc, cũng không nên cứ chạy về bên bọn cháu mãi thế. Nếu là bàn chuyện chính, vậy cháu chắc chắn sẽ không phản đối, nhưng các chú có biết anh ta tới cả ngày làm gì không? Cứ ở văn phòng của cháu tìm cháu tán gẫu, làm lỡ công việc của cháu còn không nói, lỡ như để người ta hiểu lầm, đến khi đó cháu ở trước mặt bí thư Cao còn nói rõ ràng thế nào được nữa? Còn nữa, cháu chính là người đã có đối tượng rồi, rất nhiều người đều biết. Người không biết, sau này sẽ nhìn cháu thế nào?”
Xưởng trưởng Cao và xưởng trưởng Chu cũng nghĩ như vậy, dù sao Ngụy Quang Minh cũng là một đồng chí nam trẻ tuổi, cả ngày chạy tới bên Tô Mạn, người ngoài người ta sẽ nghĩ thế nào đây? Không phải vì chuyện đặc biệt gì, ai cũng cảm thấy không bình thường.
Cho dù là vì công việc, cũng không nên nhắm vào một nhà, sao lại không thấy tới các đơn vị bọn họ đi dạo.
Bọn họ thậm chí còn cảm thấy Ngụy Quang Minh đang cố ý.
Về phần nói là thật lòng nhìn trúng Tô Mạn, bọn họ cũng không nghĩ đến phương diện đó.
Đa mưu túc trí, làm việc còn nhanh nhẹn hơn cả đàn ông, miệng đầy lời nói dối, còn không chịu thiệt một miếng nào… Ngụy Quang Minh có lá gan lớn cỡ nào mới dám nhìn trúng Tô Mạn.
Cũng chỉ có tiểu Thôi không sợ trời không sợ đất có lá gan này thôi.
Cho nên Ngụy Quang Minh như vậy là cố tình, chắc chắn là bày ra thái độ này để khiến người bên ngoài hiểu lầm.
“Chính vì Ngụy Quang Minh này, cháu cũng không tiện đi tìm huyện trưởng Triệu.” Tô Mạn kiên định nói.
Vốn dĩ cô còn dự định sẽ không đứng vào phe nào hết, bản thân kiên định làm tốt công việc. Dù sao chỉ cần không cản trở cô, thì cái gì cũng dễ nói hết.
Nhưng hành động này của Ngụy Quang Minh đại diện cho quá nhiều ý nghĩa, chuyện có phải muốn theo đuổi cô hay không, cũng không quan trọng cho lắm.
Mấu chốt là chứng tỏ huyện trưởng Triệu có quyết tâm nhằm vào xưởng gia dụng các cô.
Người lãnh đạo trực tiếp có dục vọng kiểm soát mạnh như vậy, tương lai xưởng gia dụng này còn có thể phát triển được sao?
Xưởng trưởng Chu và xưởng trưởng Cao đưa mắt nhìn nhau, cũng gật đầu tỏ vẻ tán đồng: “Bọn chú cũng có suy nghĩ này.”