Nhóm dịch: Thiên Thượng Nhân Gian
Phụ trách: Vô Tà Team
Bí thư Cao gật đầu: “Vậy cũng được, người trẻ tuổi mà, suy nghĩ đặt nhiều ở công việc cũng tốt, cũng phải duy trì chút khoảng cách trước các nữ đồng chí, tuy rằng hiện tại đã giải phóng phụ nữ, nhưng có vài người thích nói chuyện phiếm, phải chú ý thêm.”
Thư ký Ngụy vừa cười vừa gật đầu.
Bí thư Cao lại nói với huyện trưởng Triệu một cách ý vị sâu xa: “Đồng chí Quốc Bình, chúng ta phải có chừng mực, đừng vì chuyện công việc mà tạo ra ảnh hưởng không tốt cho người khác. Tôi cũng không biết các ông có công tác gì muốn chỉ dẫn ở xưởng gia dụng, nhưng tiểu Ngụy thường xuyên tới xưởng gia dụng, còn hay mang tới công việc cho bên đó cũng không tiện, vẫn nên chú ý một chút.”
Huyện trưởng Triệu có hơi chẳng hiểu gì cả.
Đợi người đi rồi, huyện trưởng Triệu hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì thế, hôm qua cháu đi tham gia hội giao lưu sao? Mới tới đã muốn tìm đối tượng rồi sao?”
Ngụy Quang Minh có hơi ngại ngùng: “Huyện trưởng Triệu, chú đừng hiểu lầm, cháu chỉ đi tìm hiểu tình hình thôi. Cháu nghe nói lãnh đạo của mấy nhà xưởng đều ở đó, nên qua xem sao.”
…
Huyện trưởng Triệu nghe anh ta là vì công việc, cũng không truy cứu chuyện này nữa, lại nghĩ đến những lời chẳng hiểu ra làm sao đó của bí thư Cao, ông ta lại hỏi: “Ông ta nói cháu thường xuyên tới xưởng gia dụng là có ý gì, sao cháu không nói với chú?”
“Chủ yếu là cháu đi xem tình hình ở xưởng gia dụng, không phải chú kêu cháu dán mắt vào đó sao?”
Lúc này, Ngụy Quang Minh cũng không dám nói thật. Trước đó anh ta còn dự định sẽ kết làm đối tượng với Tô Mạn, định một mũi tên trúng hai đích. Nhưng bây giờ cũng không dám nói với huyện trưởng Triệu. Dù sao Tô Mạn cũng đã có đối tượng. Nếu như mình còn tiếp tục làm như vậy, để huyện trưởng Triệu biết được cũng sẽ bất mãn.
Cho nên anh ta dự định đợi sau khi hẹn hò rồi lại nói với huyện trưởng Triệu sau, chỉ nói là Tô Mạn theo đuổi anh ta, như vậy chuyện sẽ khác hẳn.
Mình đây cũng là làm việc cho huyện trưởng Triệu, mới chấp nhận sự theo đuổi của Tô Mạn.
Về phần có ảnh hưởng gì đối với Tô Mạn hay không, vậy cũng không phải chuyện lớn cho lắm. Dù sao cũng chỉ là đồng chí nữ mà thôi, đều là nhường đường cho sự nghiệp của đồng chí nam. Sau này nếu như thật sự thành công, còn không phải anh ta làm chủ nhà hay sao? Tô Mạn có thể nói được gì?
Huyện trưởng Triệu hỏi: “Có thu hoạch gì không?”
“Tạm thời vẫn chưa có, nhưng cháu phát hiện ra các cán bộ ở bên xưởng gia dụng đó đều rất trẻ tuổi. Hơn nữa đều là đồng chí Tô Mạn cất nhắc lên, cho nên đều nghe lời cô ấy. Toàn bộ xưởng gia dụng đều là cô ấy chuyên quyền độc đoán. Nếu như phía bên huyện xung đột với Tô Mạn, cháu thấy đến lúc đó công nhân vẫn sẽ gây chuyện.”
Nghe được lời này, huyện trưởng Triệu nhíu mày lại.
Vậy chuyện này cũng không dễ xử lý, đến khi đó muốn tiếp quản xưởng gia dụng, vẫn phải phối hợp với Tô Mạn: “Vậy cháu phải bỏ thêm chút công sức vào, khiến đồng chí Tô Mạn biết chúng ta coi trọng cô ta, để cô ta thường xuyên tới đây báo cáo công việc.”
Huyện trưởng Triệu cảm thấy mình như vậy cũng đã đủ chủ động rồi. Mình là một lãnh đạo số hai ở huyện, chủ động liên hệ với xưởng trưởng của một đơn vị cũng đủ bình dị gần gũi rồi.
Thư ký Ngụy nghe được sắp xếp của huyện trưởng Triệu, trong lòng vui vẻ: “Cháu sẽ tranh thủ từ từ qua lại với cô ấy hơn.”
Huyện trưởng Triệu nói: “Cũng phải chú ý một chút, tìm cái cớ về phương diện công việc để đi, tránh cho người khác bàn đến.”
Trong miệng thư ký Ngụy chấp thuận, nhưng trong lòng có hơi buồn bực. Vốn dĩ anh ta còn dự định thường xuyên qua đó, khiến người hiểu lầm, nói vài ba câu nhàn rỗi ở trước mặt Tô Mạn.
Đồng chí nữ không phải đều như vậy sao, mấy câu lời ong tiếng ve có thể khiến bọn họ khó xử, vừa khó xử, trong lòng sẽ nghĩ đến, một khi nghĩ đến, sẽ dễ dàng để tâm.
…
Tô Mạn ngược lại không ngờ Tô Tam Trụ thật sự tìm được một đối tượng.
Cô cũng không gặp mặt, mà chỉ nghe nói là nữ công nhân ở xưởng vải bông và vải lanh, tên là Từ Tiểu Lệ, là một nữ đồng chí có tính cách dịu dàng. Khi Tô Tam Trụ nhắc đến người ta, cũng hiếm khi đỏ mặt: “Anh vừa nhìn thấy bộ dạng đó của cô ấy, cảm thấy vô cùng thu hút người.”
“Anh xác nhận không phải bởi vì anh chưa từng gặp qua loại hình đó, cho nên cảm thấy mới lạ đấy chứ?”
Phụ nữ ở nhà họ Tô khỏi cần nói, người này dũng mãnh hơn người kia, vốn dĩ Tống Ngọc Hoa cũng rất yếu đuối, kết quả bây giờ cũng dũng cảm hơn. Về phần các công nhân nữ ở xưởng gia dụng, đều thuận theo tính cách của Tô Mạn, người nào cũng nói chuyện đanh đá, làm việc lại lanh lẹ.