Trở Lại Thập Niên 60 Tôi Bị Hệ Thống Hố ( Dịch Full)

Chương 575 - Chương 575 - Anh Thích Là Được

Chương 575 - Anh thích là được
Chương 575 - Anh thích là được

Nhóm dịch: Thiên Thượng Nhân Gian

Phụ trách: Vô Tà Team

Những nữ đồng chí mà Tô Tam Trụ tiếp xúc, thật sự đều là cùng một loại hình.

Tô Tam Trụ đáp: “Dù sao anh cũng cảm thấy rất tốt, em gái, lần sau tìm được cơ hội anh sẽ giới thiệu cho em xem, người ta lớn lên cũng rất ưa nhìn.”

“Bản thân anh thích là được.”

Tô Mạn ngược lại cũng không sao cả, dù sao trong kế hoạch cải tạo của cô cũng không bao gồm cả vợ của Tô Tam Trụ, cho dù anh ta lấy người thế nào cũng không thành vấn đề.

Nghe được Tô Mạn không có ý kiến gì, Tô Tam Trụ càng vui vẻ hơn: “Em gái, anh sẽ tìm cơ hội dẫn tới cho em xem.”

Tô Mạn hỏi: “Gấp như vậy sao?”

“Đương nhiên gấp rồi, anh và em khác nhau, anh là hướng tới kết hôn.”

Tô Mạn nhìn bộ dáng đắc ý đó của anh ta, trực tiếp đuổi anh ta ra khỏi văn phòng.

Tô Tam Trụ vừa mới đi, Đinh Linh đã chạy vào văn phòng: “Xưởng trưởng Tô, thư ký Ngụy lại tới nữa rồi.”

Tô Mạn trừng mắt: “Lại tới nữa?”

Lẽ nào ông Trần chưa nói với bí thư Cao sao? Hay là bí thư Cao không quan tâm? Hoặc là Ngụy Quang Minh tính xấu không đổi?

Cho dù là vì nguyên nhân gì, dù sao Tô Mạn cũng đã mất kiên nhẫn với anh ta rồi.

Vốn dĩ cô cũng không định gây chuyện, cũng không muốn đắc tội với người ta. Nhưng cứ có người nhàn rỗi tới quấy rầy bạn, như thế cũng thật phiền phức.

Khi Ngụy Quang Minh tới gần văn phòng, vẻ mặt của Tô Mạn đã tự nhiên trở lại, cô nở nụ cười lịch sự với anh ta: “Sao thư ký Ngụy lại tới đây, là huyện trưởng Triệu có chỉ thị về mặt công tác sao?”

Ngụy Quang Minh cười đáp: “Tôi tới thống kê số người đã chuyển từ nông dân sang ở nhà xưởng các cô, để kiểm tra đối chiếu với trong huyện. Dù sao cũng phải làm báo cáo kế hoạch, bằng không năm sau số lượng lương thực hàng hóa sẽ không khớp.”

Tô Mạn đáp: “Đây là chuyện nhỏ, sao còn phải chạy tới đây một chuyến chứ, cứ kêu phòng nhân sự chúng tôi báo lên trên là được.” Tô Mạn kêu Đinh Linh gọi người của phòng nhân sự tới.

Thấy Đinh Linh đi, Ngụy Quang Minh mới hỏi: “Đúng rồi xưởng trưởng Tô, ngày hội giao lưu ở nhà xưởng các cô, sao cô lại đi mất, tôi cứ ở xưởng tìm cô mãi.”

Lời nói này của anh ta còn mang theo chút tủi thân.

Tô Mạn vỗ đầu: “Ôi chao, tôi thật sự không biết, là hôm sau nghe tiểu Đinh nói, tôi mới biết anh tới tìm tôi. Sao vậy thư ký Ngụy, anh muốn chỉ dẫn vấn đề gì về mặt công tác sao?”

Thư ký Ngụy cố tình cười đáp: “Không có công việc thì không thể tìm cô được sao?” Trong mắt anh ta mang theo ý cười ôn hòa.

Đối với bộ dáng của mình, anh ta vẫn rất có tự tin, không thể nói là vô cùng tuấn tú, nhưng cũng được tính là nhã nhặn. Anh ta cố tình nói ra loại lời mập mờ thế nào cũng được này, không tin Tô Mạn không động tâm.

Tô Mạn cảm thấy vô cùng chán ghét, cô không nhịn được nữa: “Vậy thật sự không thể tìm tôi được rồi. Nói lý ra tôi còn phải học, còn phải làm việc nữa, vô cùng bận rộn. Hơn nữa, tôi cảm thấy thân là một người đã có đối tượng, phải duy trì khoảng cách với người khác giới.”

Thư ký Ngụy sững sờ, sau đó bảo: “Cũng đúng, là tôi không suy nghĩ chu toàn, tôi cũng không có ý tứ gì khác, chỉ là muốn cùng nhau thảo luận một vài ý kiến với đồng chí Tô Mạn. Tôi cảm thấy cô là một đồng chí nữ vô cùng đặc biệt, tư tưởng chắc chắn không giống người khác.”

Anh ta cố tình nói trắng ra một chút. Dù sao với loại chuyện này, cho dù Tô Mạn có cảm giác được, cũng sẽ không tiện nói ra bên ngoài.

Tô Mạn cười giả lả, đáp: “Quá khen.”

Bầu không khí đang có hơi không đúng thì đồng chí ở bộ phận nhân sự vội vàng chạy tới, còn mang theo tài liệu.

Tô Mạn nhường văn phòng cho bọn họ, còn mình thì đi ra bên ngoài hít thở không khí. Khi bước ra khỏi cửa văn phòng, cô mới lạnh lùng liếc nhìn văn phòng.

Cô nghĩ đến một loạt hành động vừa rồi của Ngụy Quang Minh, cảm thấy họ Ngụy này là đang muốn tỏ rõ thái độ theo đuổi cô.

Tô Mạn rất ghét loại người không biết chừng mực, mang theo mục đích. Đặc biệt là loại hành động này của Ngụy Quang Minh, còn có thể gọi là bên thứ ba chen chân vào, đây chính là loại người thứ hai mà cô ghét nhất.

Sau khi lại quay đầu nhìn vào văn phòng, Tô Mạn trực tiếp rời đi, ngồi trên xe đạp chở hàng của nhà xưởng, đạp thẳng tới huyện ủy.

Tô Mạn trực tiếp tìm huyện trưởng Triệu.

Bình Luận (0)
Comment