Nhóm dịch: Thiên Thượng Nhân Gian
Phụ trách: Vô Tà Team
Loại chuyện này, người khác không dám làm rõ, nhưng cô thì không sợ. Vừa vặn, cô còn đang nghĩ phải làm thế nào mới có thể không tiếp xúc với huyện trưởng Triệu một cách quang minh chính đại. Nhưng Ngụy Quang Minh đã tặng cho cô một cơ hội này.
Thư ký huyện trưởng dây dưa với đồng chí nữ, đồng chí nữ còn dám đi tới văn phòng huyện trưởng báo cáo công tác sao?
Khi đến văn phòng huyện trưởng, huyện trưởng Triệu đang xem văn kiện, Ngụy Quang Minh không có ở đây, là một cán sự nhỏ tiếp khách.
Huyện trưởng Triệu nhìn thấy Tô Mạn tới, còn cho rằng là phía bên Ngụy Quang Minh làm tốt công tác, mới cười nói: “Sao Tiểu Tô lại tới đây thế?”
Tô Mạn mang vẻ mặt đau buồn tức giận: “Huyện trưởng Triệu, cháu có chuyện báo cáo với bên chú đây.”
Nhìn thấy sắc mặt này của Tô Mạn, huyện trưởng Triệu sững sờ: “Có chuyện gì vậy?”
“Là liên quan đến thư ký Ngụy. Đợt này thư ký Ngụy vẫn luôn chạy tới xưởng gia dụng, cháu cũng có thể cảm giác được huyện trưởng Triệu coi trọng xưởng gia dụng bọn cháu, còn đang nghĩ cũng không phải sắp tới cuối năm rồi sao, cháu tổng hợp thành tích năm nay ở huyện một chút, rồi qua đây chính thức làm báo cáo công tác với chú.”
Huyện trưởng Triệu nghe vậy, trong lòng có hơi vui mừng.
Nhưng lại nghe Tô Mạn nói: “Thế nhưng thư ký Ngụy thật quá đáng quá. Cháu cũng không biết nên mở miệng thế nào nữa. Khi anh ta đang làm việc, lại cố tình nói một vài lời khiến người ta hiểu lầm, còn dùng loại ánh mắt không tốt đó nhìn cháu.”
Sắc mặt của huyện trưởng Triệu thay đổi: “Có phải có hiểu lầm rồi không?”
“Huyện trưởng Triệu, cháu cũng là người đã có đối tượng rồi, tốt xấu gì cũng có kinh nghiệm. Cháu còn có thể không hiểu được nó có ý tứ gì sao? Lúc đầu khi đối tượng của cháu theo đuổi cháu, cũng tìm tới như vậy. Cái gì mà “không có việc gì thì không thể tới tìm cô được sao?” còn có cái gì mà “cô là một nữ đồng chí đặc biệt…” Chú nói xem, cái này có hợp lý không? Đấy là còn may người ở văn phòng là cháu, nếu như người khác ở đó, nghe được lời này, còn không biết sẽ truyền ra lời đồn gì nữa. Khi ấy cháu rất chạnh lòng, cho rằng thư ký Ngụy tới nhà xưởng chúng cháu là mang theo sự quan tâm của huyện trưởng Triệu mà tới, kết quả tư tưởng của anh ta lại xấu xa như vậy. Huyện trưởng Triệu, sau này cháu cũng không dám tới bên này nữa đâu. Có công việc gì, cháu sẽ phản hồi qua điện thoại, cháu không muốn tiếp xúc với thư ký Ngụy.” Cô nói xong còn dụi mắt: “Huyện trưởng Triệu, cháu về trước đây, tránh cho lát nữa gặp phải thư ký Ngụy lại lúng túng quá.”
Nói xong cô lập tức rời đi. Dù sao bây giờ cô cũng là một nữ đồng chí bị làm khó, đương nhiên phải tùy hứng một chút rồi.
Thẳng đến khi Tô Mạn đi, huyện trưởng Triệu vẫn còn sững sờ.
Thư ký của ông ta lấy danh nghĩa công việc để dây dưa với đồng chí nữ sao?
Đây, đây không phải là tác phong cá nhân có vấn đề nghiêm trọng sao?
Huyện trưởng Triệu tức đến suýt chút nữa thì hộc máu. Chẳng trách lâu như vậy rồi không có tiến triển gì, hóa ra là không làm chuyện chính.
Ông ta lại nghĩ đến những lời nói chẳng hiểu làm sao mà bí thư Cao đã nói lần trước, xem ra khi đó đã có manh mối rồi.
Huyện trưởng Triệu tức giận dùng sức vỗ bàn, đứng dậy đi ra ngoài tìm người, kêu người tìm Ngụy Quang Minh về.
Sau khi Tô Mạn rời khỏi khu tập thể huyện ủy, cô ngồi trên xe trở về nhà xưởng một cách thoải mái. Khi về, Ngụy Quang Minh đã cút xéo. Nghe nói là trong huyện gọi điện đến bên nhà xưởng, hình như là xảy ra chuyện không hay.
Người trong nhà xưởng cũng không biết một chuyến ra ngoài này của Tô Mạn là đi cáo trạng, mà đều đoán là đã xảy ra chuyện gì đó.
Cả buổi sáng, phía bên huyện ủy này đều nghe thấy tiếng truyền ra từ trong văn phòng của huyện trưởng Triệu, thẳng đến trưa khi ăn cơm vẫn chưa yên tĩnh lại. Chỉ biết thư ký Ngụy bị mắng, hơn nữa còn là mắng đến mặt xám mày tro, ngay cả cơm trưa cũng không ăn.
Thư ký Ngụy thật sự không ngờ vậy mà Tô Mạn lại trực tiếp chạy tới bên huyện trưởng Triệu cáo trạng anh ta.
Không phải cô là một đồng chí nữ sao, gặp loại chuyện này mà cũng không biết xấu hổ đi tìm lãnh đạo cấp trên phản ảnh.
Bị một nam đồng chí theo đuổi, không phải cô nên cảm thấy kiêu ngạo hay sao. Cho dù không chấp nhận, cũng không thể làm ra loại chuyện này được, còn đẩy tội danh không muốn tới bên huyện trưởng Triệu báo cáo công tác cho anh ta gánh.