Nhóm dịch: Thiên Thượng Nhân Gian
Phụ trách: Vô Tà Team
Lúc này sân trường đại học cũng không có xây đẹp như đời trước. Rất nhiều trường học đều là sân cũ nát. Những trường học đó đều trải qua thời kỳ chiến loạn lưu lại. Bên trong rất nhiều đồ vật đều đã nhiều năm.
Nói thật ra, nếu trước đó không nhắc tới là sân trường đại học, Tô Mạn cũng nhìn không ra.
Nhưng phong cảnh bên trong quả thật đều nguyên két nguyên vị.
Có một hồ nước rất lớn. Lớn hơn cả ao, ngược lại giống ao nước nhỏ, trường học lấy cho nó cái tên gọi là hồ hoa sen.
Lúc này bên trên kết băng. Thôi Hướng Bắc còn dẫm lên trên: “Tô Mạn, xuống dưới chơi. Anh dẫn em đi trượt băng.”
Tô Mạn: “… Anh chắc chứ? Nếu không hay là anh đi lên đi. Đó chính là mặt nước.” Cô từng nghe nói trước kia tầng băng rất dày, có thể giẫm lên chơi đùa. Ví dụ như nói khi đại quân cổ đại sang sông, đều phải chờ sau khi kết băng, theo mặt nước đi qua. Có thể thấy mặt băng trước kia rắn chắc cỡ nào. Nhưng bảo Tô Mạn đi, cô không có lá gan này.
Thôi Hướng Bắc cười chà chà chân: “Không sao đâu, băng này rất dày. Thường xuyên có người trượt băng chơi ở phía trên. Anh dẫn em.”
Tô Mạn từ chối, có dung túng bạn trai nhỏ nữa, cũng không phải dung túng như vậy. Cô kiên trì không đi xuống.
Thôi Hướng Bắc cười nói: “Vậy anh biểu diễn cho em một màn trượt băng trên nước.”
Sau đó trượt qua trượt lại ở trên băng, tỏ vẻ mặt băng này một chút vấn đề cũng không có. Chơi vui lắm.
Tô Mạn nhìn mà kinh hồn bạt vía, sau đó phát hiện, tìm một bạn trai nhỏ, không chỉ là hưởng thụ nhiệt tình của tuổi trẻ, còn phải chịu được sự đột ngột mà tuổi trẻ mang đến.
Bên cạnh cũng có một vài sinh viên đi tới, có nam có nữ. Mọi người tay nắm tay, trượt băng đi học.
Loại hoạt động giải trí này bình thường cũng không cơ hội, cũng chỉ vào mùa đông lớn có thể có điều kiện này. Cho nên vào thời gian này hàng năm, các thanh niên trai gái học cả năm học cũng sẽ thả lỏng vài ngày.
Thôi Hướng Bắc trượt lại đây, vươn tay với Tô Mạn: “Thử xem nhé, không đi xa, ở ngay bên này.”
Tô Mạn thấy người ta chơi vui vẻ, nhìn lại bộ dáng chờ mong của bạn trai nhỏ của mình, bèn do dự vươn tay mình ra: “Nếu xảy ra vấn đề, anh xem rồi làm.” Nhất định đạp anh.
Thôi Hướng Bắc như nguyện nắm được tay cô, Tô Mạn mang theo chút khẩn trương dẫm lên tầng băng thật dày.
“Sẽ không xảy ra vấn đề đâu, nếu gặp chuyện, anh sẽ đội em lên trên, không cho em rớt vào nước.” Nói xong còn dẫn Tô Mạn dạo qua một vòng, nhưng Tô Mạn bị dọa rồi. Ánh mắt đều trừng thẳng.
Nhưng sau khi bị dọa xong, cô lại cảm thấy cảm giác này rất mới mẻ.
Đây chính là mặt băng thật sự. Không giống với loại trượt patin, mặt băng này là nước thật. Lúc này cô đang trượt băng ở trên nước trên mặt băng… Rất kích thích.
Tô Mạn đứng không vững trên mặt băng, Thôi Hướng Bắc sẽ vẫn nắm tay cô, chốc chốc còn ôm cô một cái. Cảnh tượng này ở trên mặt băng là rất bình thường.
Tô Mạn thậm chí hoài nghi anh cố ý.
Chờ chơi mệt rồi, khi đi lên, Thôi Hướng Bắc còn rất luyến tiếc.
“Chờ sau này có cơ hội, anh dẫn em đi chơi trượt patin. Em sẽ không sợ như vậy nữa.”
Tô Mạn xua tay: “Chúng ta vẫn lẳng lặng hẹn hò đi.”
Sự kích thích này ngẫu nhiên đến một lần coi như xong, thường xuyên đến cô cũng chịu không nổi.
Thôi Hướng Bắc nói: “Vậy anh dẫn em đi ngắm cảnh.”
Anh lại dẫn Tô Mạn tới trên sân thượng của một tòa cao tầng trong trường học. Hai người ở cửa sân thượng, quan sát cảnh tuyết của trường học.
Còn chưa kể, ở chỗ cao ngắm nhìn cảnh tuyết, có một tư vị khác.
Thôi Hướng Bắc chỉ tên của các tòa dạy học khắp nơi cho Tô Mạn: “Đó là tầng nghiên cứu, bình thường bọn anh học ở bên kia, bên đó là tòa thực nghiệm, làm thí nghiệm ngay bên đó, còn có bên kia là thư viện, bình thường anh dành thời gian ở đó nhiều nhất… Bên ấy là ký túc xá, anh ở lầu ba bên đò. Cái ký túc xá chỉ mở duy nhất một cửa sổ đó. Bên đây là căn tin, anh ăn cơm ở bên này. Bình thường ăn cơm, anh sẽ đi thư viện, sau đó quay về ký túc xá…”
Anh chỉ rất cẩn thận, giống như muốn đem tất cả cuộc sống bình thường của mình đều hiện ra ở trước mắt Tô Mạn.
Tô Mạn lẳng lặng nghe, chờ anh nói xong, nói: “Nghe thấy rồi, anh ở trong này sống còn rất tốt. Vậy em không lo lắng cho anh nữa.”
Thôi Hướng Bắc cúi đầu nhìn cô, có hơi thở dài: “Đều rất tốt, nhưng nhớ thương em.”
Tô Mạn một bộ cảm động lây: “Em hiểu anh mà, em cũng giống vậy.”
789: “…” Nó không thể mở miệng, sẽ bị nhốt vào phòng tối.