Nhóm dịch: Thiên Thượng Nhân Gian
Phụ trách: Vô Tà Team
Đôi mắt Thôi Hướng Bắc tỏa sáng nhìn cô, không nhịn được nở nụ cười, vươn tay giữ chặt một bàn tay của cô, đặt ở trong tay dịu dàng vuốt ve. Cách một bao tay, cũng có thể cảm nhận được bàn tay của cô hoàn toàn không giống với mình. Thật muốn cứ như vậy nắm cả đời không buông ra.
Diện tích của đại học Hồ Giang rất lớn, chỉ đi dạo trong trường học thôi, cũng có thể dạo tới trưa.
Đi dạo mệt rồi, Thôi Hướng Bắc bảo Tô Mạn ngồi ở trong đình cầm lò sưởi nhỏ, tự mình chạy lên đất trống đắp người tuyết nhỏ.
Tô Mạn cười nói: “Anh không thấy lạnh à. Đang yên đang lành đắp người tuyết làm gì, em cũng không phải con nít.”
Thôi Hướng Bắc chà xát tay mình: “Trong trường bọn anh không cho yêu nhau, nhưng mà lén lút quen nhau. Bình thường không dễ giáp mặt biểu đạt tình cảm, khi tuyết rơi, con trai sẽ chạy đến dưới tòa ký túc xá nữ đắp người tuyết. Con gái ở cửa sổ ký túc xá nhìn thấy, biết người tuyết này là tặng cho cô ấy. Anh cũng muốn tặng cho em một cái.”
Anh cũng không có kinh nghiệm, không biết phải đối đãi với bạn gái thế nào. Nhưng đồng chí nữ khác có, người yêu của anh chắc chắn cũng phải có.
Lỡ như một ngày nào đó, Tô Mạn nghe thấy đồng chí nữ khác nói người yêu cô ấy đắp người tuyết cho cô ấy, Tô Mạn cũng sẽ không hâm mộ người ta.
Tô Mạn phụt một tiếng nở nụ cười. Thật sự nhịn không được. Mấy học sinh trẻ tuổi này quá đáng thương, yêu nhau còn lén lút, còn làm cái gì mà người tuyết tỏ tình.
Thôi Hướng Bắc: “…”
“Em rất vui.” Tô Mạn cười ôm anh một hồi. “Cám ơn anh, em rất thích. Tay chắc chắn rất lạnh, em ủ ấm cho anh.” Nói xong cô liền chà xát tay Thôi Hướng Bắc, sau đó đeo bao tay cho anh.
Đứa nhỏ đáng thương này, mới nãy lo lắng chơi hư bao tay, tay không nặn người tuyết nữa.
Thôi Hướng Bắc muốn nói không lạnh, nhưng lại muốn để Tô Mạn quan tâm anh. “Thật ra chỉ có chút lạnh mà thôi.”
…
Cơm chiều ăn chính là thịt bò nướng, cũng may mà Thôi Hướng Bắc có thể tìm được, cách trường học cũng không gần, ngồi xe công cộng hơn một tiếng đồng hồ mới có thể ăn được.
Tô Mạn dự đoán ăn như vậy một lần, phải tốn không ít tiền: “Lần sau không cần ăn như thế, chúng ta phải phát huy tinh thần tiết kiệm đơn giản.”
Thôi Hướng Bắc nói: “Thứ này cũng không phải thường xuyên có. Lúc em không tới, anh cũng không có nếm qua.”
Trong tay anh có tiền, nhưng cũng biết giảm bớt tiêu tốn. Dù sao cũng là người có người yêu, không giống trước kia một mình ăn xài lung tung. Thứ tốt đều sẽ chờ Tô Mạn cùng ăn.
Tô Mạn cười cười, ở dưới bàn đá chân anh một cái. Thôi Hướng Bắc cũng cười. Anh thích kiểu mờ ám giữa người yêu.
Sau khi ăn xong, hai người còn uống ngụm trà sữa.
Tô Mạn đang cầm trà sữa nóng hầm hập hỏi: “Có phải trường học sắp nghỉ đông hay không, trường bọn em nghỉ 10 ngày, các anh thì sao?”
“15 ngày.”
“Vậy năm nay anh nên trở về ăn tết đi.”
Năm rồi ngày nghỉ ít, Thôi Hướng Bắc cũng không trở về. Lần này sẽ nghỉ thời gian dài như vậy, dù sao cũng phải trở về một chuyến.
Thôi Hướng Bắc do dự một lúc: “Xem tình huống đi, không biết nghỉ đông trường học bên này có sắp xếp gì không. Không quan tâm có trở về hay không, anh được nghỉ cũng phải đến Nam Bình thăm em. Em có thời gian không?”
Tô Mạn cười hỏi anh: “Anh cảm thấy sao?”
Thôi Hướng Bắc nhìn ánh mắt đó của cô, nghĩ tới lần trước Tô Mạn từng nói, bởi vì anh không có thời gian cũng phải rút thời gian ra, bỗng chốc trong lòng nóng hầm hập: “Chỉ đi một ngày, bảo đảm sẽ không chậm trễ công việc của em.”
Tô Mạn lời nói thấm thía: “Em sợ chậm trễ anh học tập. Học tập quan trọng hơn nhiều. Thế nhưng anh học tập vì tương lai đất nước chúng ta, nhiệm vụ trọng đại.”
Thôi Hướng Bắc lập tức nở nụ cười. Sau đó trịnh trọng nói: “Em quan trọng nhất.”
Tô Mạn khụ khụ, cúi đầu uống trà sữa.
Cô cảm thấy tuổi trẻ đúng là tốt, khi nói loại lời này luôn có vẻ vô cùng thật tình. Không giống mình, lời ra đều lộ chút giả tạo.
Vào mùa đông bầu trời tối đen tương đối sớm. Đặc biệt là buổi tối còn có tuyết rơi. Thôi Hướng Bắc cũng lo lắng Tô Mạn mệt nhọc, nhanh chóng đưa Tô Mạn quay về nhà khách.
Hơn nửa đêm cũng không tiện đưa tới phòng, tránh cho người ta hiểu lầm. Ngay tại cửa nhà khách nhìn thấy cô vào cửa. “Ngày mai tám giờ anh tới đón em. Chúng ta đi xem phim trước, sau đó đi dạo cửa hàng bách hoá.”
“Được.” Tô Mạn cười đáp lại, vẫy tay với anh, rồi ngáp một cái vào nhà khách.
Hôm nay thật đúng là chơi mệt rồi.