Trở Lại Thập Niên 60 Tôi Bị Hệ Thống Hố ( Dịch Full)

Chương 586 - Chương 586 - Tám Điều Vinh Quang Tám Điều Sỉ Nhục

Chương 586 - Tám điều vinh quang tám điều sỉ nhục
Chương 586 - Tám điều vinh quang tám điều sỉ nhục

Nhóm dịch: Thiên Thượng Nhân Gian

Phụ trách: Vô Tà Team

Cho nên nói chuyện yêu nhau chỉ có thể làm gia vị của cuộc sống, không thể làm cơm ăn. Nếu không nhiệt tình hơn nữa cũng phải mệt nằm úp sấp xuống.

Giống như cô nói những lời ngon tiếng ngọt với Thôi Hướng Bắc, thỉnh thoảng nói còn có lòng dạ, nếu thường xuyên nói, cô thật đúng là không còn tâm tư đó.

789: “… Không trêu chọc anh ấy nữa à?”

Tô Mạn ngáp một cái nằm trên giường: “Tôi là một người nghiêm túc, làm chuyện gì cũng nghiêm túc, yêu nhau cũng vậy. Đúng rồi, quên mất khóa mi vào phòng tối. Hôm nay mi có nhìn thấy vài chuyện trẻ con không nên thấy không.”

789 nhanh chóng nói: “Không có, tôi đang học tập tri thức của loài người tương lai các cô.”

Tô Mạn tò mò: “Học cái gì thế?”

“Tám điều vinh quang tám điều sỉ nhục.” Sau đó đọc nội dung cho Tô Mạn nghe.

Tô Mạn vừa nghe liền vui vẻ: “Cái này không phải là nói tôi sao?”

Đối với điểm này, 789 không nói phản bác, tuy rằng kí chủ này của nó không để ý, nhưng biểu hiện bây giờ của cô quả thật phù hợp với tám điều vinh quang tám điều sỉ nhục. “Nhưng tôi cảm thấy còn phải hơn một cái, lấy chân tình chân ý làm vinh quang, lấy hư tình giả ý làm hổ thẹn.”

Tô Mạn đã nhắm mắt lại ngủ.

789 biết cô giả ngủ, cũng không quá nề hà. Nó không có cách nào làm khó dễ ký chủ này.

Khi Thôi Hướng Bắc trở lại ký túc xá, bị bạn cùng phòng trong ký túc xá đuổi theo hỏi thăm hôm nay làm những gì.

“Đi dạo ngay trường học, còn sang hồ hoa sen bên kia trượt băng.”

Lý Hiểu Minh nói: “Các cậu còn tới hồ hoa sen à, ai nha, sớm biết vậy tôi cũng đi, không chừng có thể gặp nhau.”

“Thôi Hướng Bắc, người yêu cậu nhìn thấy cậu có rất vui vẻ không?”

“Đó là đương nhiên, vô cùng vui vẻ.” Thôi Hướng Bắc vui tươi hớn hở nói.

“Có nắm tay không, lâu như vậy không gặp, chắc chắn phải nắm tay rồi.”

Thôi Hướng Bắc nhớ tới chuyện hôm nay ở nhà khách, giật mình, trên mặt cũng không quá vui mừng: “Đừng nói bừa, tôi đi dạo phố với người yêu thậm chí phải cách xa ba thước.”

“Thật hay giả?”

“Đương nhiên là thật.” Thôi Hướng Bắc kiêu ngạo liếc mắt nhìn bọn họ: “Trong đầu cả ngày nghĩ cái gì đâu không, đừng nghĩ mấy thứ lung tung rối loạn này, chúng ta là thanh niên của thời đại mới tiến bộ, phải đứng đắn.”

“…”

Không phải chỉ kéo tay nhỏ bé thôi sao, lúc nào thì không đứng đắn. Người đang yêu tỏ vẻ rất không phục. Bọn họ còn cùng người yêu trốn ở rừng cây nhỏ lén hôn môi nữa.

Thôi Hướng Bắc cũng quá vô dụng, yêu nhau thế mà còn chưa nắm tay.

“Cậu chuẩn bị ngày mai dẫn người yêu cậu đi đâu chơi, còn tới trường học không?”

“Không tới, ngày mai đi dạo bách hóa.”

Buổi chiều Tô Mạn phải trở về, cho nên tất cả hành trình đều thu xếp vào buổi sáng, sáng sớm hai người sẽ đi ăn chén cháo. Thuận đường còn ăn trứng luộc.

Sau khi ăn xong Thôi Hướng Bắc dẫn Tô Mạn vào trong rạp chiếu phim tỉnh thành.

Rạp chiếu phim này rất không giống với cái ở thị trấn. Phòng chiếu có năm cái, hơn nữa hoàn cảnh rất tốt. Hai người xem một bộ phim công nhân phấn đấu. Câu chuyện kể về lịch sử trưởng thành của công nhân công nghiệp nặng.

Trong bóng tối, hai người tay nắm tay, kề bên lẳng lặng ngồi cùng nhau. Cuối cùng là toàn bộ hành trình xem hết một bộ phim.

Sau khi xem xong Tô Mạn tỏ vẻ về sau cũng không hẹn hò ở nơi kiểu vậy.

Cô cảm thấy mình không quá hứng thú với hoạt động giải trí này.

“Sau này chúng ta không xem phim.” Tô Mạn đề nghị nói. Tránh cho về sau Thôi Hướng Bắc còn sắp xếp kiểu này.

Thôi Hướng Bắc có chút mất mát, cảm thấy mình không sắp xếp tốt: “Em không vui sao? Lần sau xem cái khác?”

Tô Mạn nói: “Không phải, lúc xem phim không thể nói chuyện với anh. Không tiện.”

Thôi Hướng Bắc nhìn Tô Mạn một lát, mới mân miệng nở nụ cười: “Vậy đều nghe lời em, em nói đi đâu thì đi đó.”

Hai người lại đi dạo cửa hàng bách hoá. Thôi Hướng Bắc chuẩn bị mua vài món đồ cho Tô Mạn. Tuy rằng anh là sinh viên, nhưng có trợ cấp, hơn nữa làm trợ giảng cho giáo sư, còn có một phần thu nhập. Anh ở trường học cũng không có cơ hội tiêu tiền gì, tiền tiết kiệm lúc trước đều đặt cùng nhau. Cứ nhớ mãi mua vài món đồ tốt cho Tô Mạn.

Tô Mạn cũng không xa lạ với cửa hàng bách hoá, vừa khéo đồ gia dụng trong nhà của cô bán ở bên cạnh. Cô còn bớt thời giờ đi qua bên kia nhìn một chuyến, người bán hàng nhìn thấy cô đã nhận ra, rất vui vẻ. “Những món đồ dùng trong nhà này đều bán hết rồi, người ta đều tranh giành muốn nữa.”

“Cũng là mọi người có bản lĩnh, cuối năm trong xưởng phát tiền thưởng, sẽ không quên mọi người.”

Bình Luận (0)
Comment