Nhóm dịch: Thiên Thượng Nhân Gian
Phụ trách: Vô Tà Team
Rất khiến người bán hàng vui vô cùng. Người ta vừa vui mừng, lại đưa cho Tô Mạn một ít phiếu chứng trong công ty bách hóa, ngược lại Tô Mạn không cần nhiều như vậy, cầm một phiếu áo lông.
Cô nói xong nhìn lại, thì không thấy Thôi Hướng Bắc.
Đang nhíu mày nghĩ người trẻ tuổi đúng là không chờ đợi được, thích chạy lung tung, thì nhìn thấy Thôi Hướng Bắc vội vã chạy tới.
“Anh đi đâu thế?”
“Lúc vừa mới tới nhìn thấy một cái kẹp tóc xinh đẹp, anh sợ bị người ta mua, nên qua bên kia mua về trước.”
Anh nói xong, đưa kẹp tóc cho Tô Mạn xem. Là một cặp kẹp tóc màu đỏ. Phía trên được khảm viên đá màu đỏ. Tô Mạn nhìn thấy có hơi giống đá thạch lựu.
“Thật là đẹp, đeo cho em đi.”
Thôi Hướng Bắc cực kỳ hứng thú cẩn thận cài tóc cho cô. Anh chân tay vụng về, lo lắng cầm rơi rớt bím tóc nhỏ của Tô Mạn. Đeo rất lâu, Tô Mạn cũng thuận theo anh.
Sau khi thật vất vả đeo đẹp rồi, Tô Mạn hỏi: “Đẹp không?”
“Rất đẹp.”
Tô Mạn cười sờ lên kẹp tóc.
Chờ khi đi ngang qua quầy có kẹp tóc, Tô Mạn mới phát hiện, cái kẹp tóc thoạt nhìn cũng khá đẹp này thế mà lại là đồ nước ngoài, hơn nữa còn không rẻ.
“…” Loại đồ ngoài đường nát của tương lai này, thế mà còn là đồ nước ngoài, còn bán mắc như vậy. Thứ đồ này ở nước ngoài, tuyệt đối rất rẻ. Đây thật đúng là kiếm tiền của người trong nước mà. Một cặp kẹp tóc bình thường cũng có thể đổi lấy nửa tháng tiền lương của công nhân trong nước.
Trong lòng đột nhiên có chút phiền muộn.
Thôi Hướng Bắc nói: “Làm sao vậy?”
Tô Mạn nhìn quầy hàng nước ngoài: “Thôi Hướng Bắc, anh học tập cho giỏi, sau này chúng ta làm nhà sản xuất của nước Hoa, đi kiếm tiền của bạn bè nước ngoài.”
Thôi Hướng Bắc nhìn quầy, nhìn lại kẹp tóc trên đầu Tô Mạn, thì biết ý mà Tô Mạn nói. Anh nhìn ánh mắt Tô Mạn có hơi nóng rực.
Người yêu của anh thật sự là không giống với người khác. Nhận được một món quà, còn có thể nghĩ đến một cấp độ cao khác.
Sau khi cảm khái xong, Tô Mạn lại dẫn Thôi Hướng Bắc đi mua đồ. Chuyện yêu nhau là có qua có lại, Tô Mạn cũng không muốn chỉ lấy đồ. Lần này đến cũng đem theo tiền.
Tô Mạn mua cho anh mấy đôi lót giày vừa dày vừa nặng, lại mua khăn quàng cổ và mũ cho anh. “Nhà anh ở phương bắc, năm mới trở về càng lạnh, phải chuẩn bị.”
Mua đồ không tính quý giá, nhưng lời nói ra ấm áp.
Lại mua một chiếc áo lông dê màu xám cho Thôi Hướng Bắc. Lúc này lông dê đó là lông dê thật, lông dê thật mặc ở trên người rất ấm áp . Hơn nữa giá cả còn không mắc, cái kẹp tóc giá trên trời trên đầu cô, thậm chí đủ mua hai cái. Nhưng người bình thường sẽ không chịu mua quần áo may sẵn, chỉ biết đi mua len sợi về đan áo lông.
Tô Mạn tỏ vẻ mình không có lòng dạ thảnh thơi này, bảo cô may áo lông, còn không bằng cô dùng tiền lúc này kiếm được mua đồ có sẵn.
Thôi Hướng Bắc không muốn lắm. “Anh lại không sợ lạnh, hơn nữa anh có quần áo mặc, quần áo mẹ gửi cho anh. Tự mình mua nữa.”
Tô Mạn nói: “Mẹ và người yêu không giống nhau. Em không có tay nghề này, cũng chỉ có thể kiếm tiền mua đồ may sẵn. Phiếu áo lông này là em thật vất vả tìm người đổi đó, nói thiệt nhiều lời hay với người ta mới đổi được. Lại đổi vì anh. Anh thực sự không cần hả?”
Thôi Hướng Bắc không nói nên lời từ chối. Thầm nghĩ Tô Mạn tốt với anh như vậy, về sau sẽ đối xử Tô Mạn tốt hơn tốt hơn nữa.
Hai người mua xong đồ rồi, thì chuẩn bị đi ăn cơm, mới vừa đi đến lầu một, Thôi Hướng Bắc đã phát hiện hình như có người nhìn mình bên ấy.
Quay đầu lại nhìn, thì trông thấy dáng vẻ mấy cậu thanh niên né tránh.
Mắt Thôi Hướng Bắc bỗng chốc nhíu lại.
Tô Mạn thấy anh quay đầu lại, cũng nhìn qua, sau đó trông thấy mấy người trẻ tuổi, hỏi: “Anh quen bọn họ à?”
“… Bạn cùng phòng của anh.”
“Thôi Hướng Bắc, thật trùng hợp, sao lại gặp mặt rồi.” Lý Hiểu Minh kiên trì đứng ra.
Còn có hai người nữa, đều là người vùng khác ở lại phòng không về nhà.
Sau khi ba người ở trong phòng đọc sách xong, thì cảm thấy có chút vô vị. Lại nhớ tới Thôi Hướng Bắc hẹn hò với người yêu, cực kỳ tò mò người yêu của Thôi Hướng Bắc rốt cuộc hình dạng ra sao. Có thể khiến Thôi Hướng Bắc mắt cao hơn đỉnh đầu, bình thường còn có chút bướng bỉnh trở nên dễ bảo như vậy. Lòng hiếu kỳ hại chết con mèo, cậu sinh viên trẻ tuổi không thể vượt qua lòng hiếu kỳ, lập tức nghĩ đến cửa hàng bên ấy thử vận may, không chừng đụng phải thì sao, bèn lén lút nhìn một cái.
Sau đó may mắn như vậy, thật sự đụng phải.