Nhóm dịch: Thiên Thượng Nhân Gian
Phụ trách: Vô Tà Team
Chỉ là bọn họ còn có hơi sợ Thôi Hướng Bắc tức giận, cho nên cũng không dám lại gần, nên không thấy rõ người yêu Thôi Hướng Bắc trông như thế nào, chỉ cảm thấy trông đồng chí nữ thuộc loại hình gầy yếu.
Không nghĩ tới Thôi Hướng Bắc cảnh giác như vậy, thế mà phát hiện rồi.
Lúc này ba người muốn chạy, không kịp nữa, dứt khoát đứng ra. Bình thường Lý Hiểu Minh sôi nổi nhất, nói chuyện nhiều nhất với Thôi Hướng Bắc, cứ cứng rắn giương mắt nhìn Thôi Hướng Bắc, cười nói: “Vừa lúc đụng phải, bọn tôi mời đồng chí nữ này ăn một bữa cơm nhé.”
“Đúng đúng đúng, Thôi Hướng Bắc, chúng tôi rất có thành ý, hoan nghênh người yêu cậu đến chơi.”
Tô Mạn cười nói: “Tôi đã sớm nghe Thôi Hướng Bắc nói bạn cùng phòng của anh ấy rất nhiệt tình, thì ra đều là thật. Chào mọi người, tôi tên là Tô Mạn, là người yêu của Thôi Hướng Bắc.”
Lý Hiểu Minh bỗng chốc như được đại xá, cảm giác xấu hổ vừa nãy cũng không còn, lập tức thoải mái nói: “Xin chào xin chào, đồng chí Tô Mạn, tôi tên là Lý Hiểu Minh.” Lại chỉ vào hai người khác: “Đây là Hách Lượng, đây là Từ Tiền Tiến.”
“Thì ra là bạn học Lý Tiểu Minh, bạn học Hách Lượng, còn có bạn học Từ Tiền Tiến. Chào mọi người.”
Hách Lượng và Từ Tiền Tiến đều cười chào hỏi cô.
Bọn họ cảm thấy người yêu của Thôi Hướng Bắc rất rộng rãi, cũng không nhăn nhó chút nào. Mới nãy bọn họ còn vô cùng lo lắng khiến đồng chí nữ người ta xấu hổ không được tự nhiên nữa.
Thôi Hướng Bắc ở bên cạnh nói: “Ăn cơm thì khỏi cần, chúng tôi tự mình đi ăn.”
“Như vậy sao được, đều gặp nhau rồi. Tôi phải mời khách.” Lý Hiểu Minh nói.
Tô Mạn nói: “Tôi cũng thấy đi ăn cơm rất tốt, cùng nhau ăn bữa cơm đi, tôi mời khách. Cảm ơn mọi người bình thường săn sóc Thôi Hướng Bắc.” Sinh viên lúc này, là trụ cột tương lai của quốc gia. Có thể làm quen một chút.
Nhìn một cái, hào phóng không phản đối.
Bọn họ xem như biết vì sao Thôi Hướng Bắc yêu thích người ta như vậy.
…
Thôi Hướng Bắc còn dự định dẫn Tô Mạn đi ăn sủi cảo, lúc này nhìn thấy Tô Mạn muốn mời những thằng bạn cùng phòng ăn cơm, đành thay đổi dự định, dẫn bọn họ vào trong tiệm cơm quốc doanh như thế sẽ thích hợp hơn.
Ai bảo mấy tên này quấy rầy thời gian gặp nhau ngắn ngủi của anh và Tô Mạn. Còn muốn ăn sủi cảo hả, chưa cho bọn họ ăn ổ bánh ngô đen kịt đã không tệ rồi.
Thật sự là rất không có mắt nhìn.
Tới tiệm cơm quốc doanh, Tô Mạn kiên trì muốn mời khách. Tỏ vẻ mình đã đi làm, mà bọn họ còn đang học tập tri thức vì xây dựng tổ quốc, dự trữ lực lượng. Chờ sau khi bọn họ tốt nghiệp, cô bảo đảm không khách sáo để cho bọn họ mời lại.
Đều là sinh viên, sao Tô Mạn có thể ăn của bọn họ chứ. Những sinh viên này cũng không giống Thôi Hướng Bắc có tiền tiết kiệm, ăn uống đều là lấy trong nhà và nhà trường.
Quan hệ của Tô Mạn và tiệm cơm quốc doanh bên này còn rất bền chắc, lúc trước đều là mua đồ gia dụng của xưởng gia dụng bọn họ. Lúc này cũng nhận ra Tô Mạn, thấy cô dẫn người yêu và bạn học của người yêu đến ăn cơm, thái độ vô cùng nhiệt tình.
Lý Hiểu Minh bọn họ vừa thấy vậy, đã cảm thấy người yêu của Thôi Hướng Bắc không đơn giản. Nhìn người ta xem ngay cả tiệm cơm quốc doanh của tỉnh thành bên này cũng hòa nhập tốt như vậy.
Tô Mạn cũng không chọn đồ ăn quá đắt tiền, mặn chay phối hợp. Đều là sinh viên, lỡ như chọn đồ mắc, khiến người ta ngượng ngùng.
Đồ ăn đưa lên, Tô Mạn cười nói: “Chủ yếu là cảm ơn mọi người chăm sóc Thôi Hướng Bắc. Bình thường anh ấy học tập bận rộn, tôi cũng không thể không biết xấu hổ lại đây quấy rầy anh ấy. Lo lắng ảnh hưởng anh ấy học tập, tôi thậm chí ngay cả thư từ cũng không dám viết. Cũng không có cách nào quan tâm chăm sóc anh ấy. Cũng may có mọi người làm bạn học.”
Thì ra chuyện là như vậy, thì ra là không muốn quấy rầy Thôi Hướng Bắc học tập.
Mọi người đều cảm thấy lúc trước hiểu lầm Tô Mạn rồi.
Cũng đúng, đồng chí nữ này thoạt nhìn chính là kiểu người xử sự nhiệt tình, chắc chắn để bụng người yêu.
Hơn nữa, lần này không phải là từ nơi rất xa chạy tới thăm Thôi Hướng Bắc sao?
Mấy người tỏ vẻ áy náy đối với hành vi lúc trước hiểu lầm Tô Mạn.
Khó trách Thôi Hướng Bắc xem trọng người yêu như vậy, người yêu như cô thật sự không có gì để nói, săn sóc như vậy. Vì Thôi Hướng Bắc học tập thật tốt, ngay cả phong thư cũng không dám viết.
Cái này tủi thân lắm.
Ai yêu nhau, không muốn cả ngày ở chung với nhau?
Đương nhiên, bọn họ cũng không biết Tô Mạn đúng là không muốn ở bên nhau cả ngày.