Nhóm dịch: Thiên Thượng Nhân Gian
Phụ trách: Vô Tà Team
Ba người vội vàng nói lời khách sáo: “Cái này không có gì đâu, thật ra Thôi Hướng Bắc rất săn sóc chúng tôi. Bình thường trên phương diện học tập cũng hay chỉ bảo chúng tôi.” Đốc thúc cả phòng khắc khổ học tập có tính không?
“Đúng vậy, cậu ấy rất thông minh, mà lại có quan hệ tốt với giáo sư. Bình thường cũng cho chúng tôi rất nhiều cơ hội.” Thường xuyên để bọn họ làm cu li chuyển đồ đạc cho giáo sư.
“Con người cậu ấy rất chú trọng, thay đổi thói quen cuộc sống của chúng tôi.” Mỗi tuần bắt buộc phải làm tổng vệ sinh một lần.
Điều quan trọng là Thôi Hướng Bắc đều thừa nhận những lời khen này, trên mặt cũng không chột dạ chút nào, ngược lại cảm thấy tự hào.
Tô Mạn cười tủm tỉm: “Cái gì gọi là con người được chia thành các nhóm, chính là như mọi người đây. Đều không phải người có tâm tư xấu gì, vô cùng chân thành, vô cùng xuất sắc, còn vô cùng vươn lên. Lúc trước tôi còn rất lo lắng một mình anh ấy ở trường học, hôm nay nhìn thấy mọi người, tôi cũng không lo lắng nữa. Đều giống như anh em hòa hiếu kết giao, cũng không sợ anh ấy sống không tốt. Tôi thấy anh ấy và mọi người ở chung một phòng, cuộc sống chắc chắn tốt đẹp.”
Mấy sinh viên nam cho tới bây giờ chưa từng được người ta khen như vậy, lúc này cũng thấy xấu hổ. Gãi đầu cười cười.
Nghĩ tới bình thường bọn họ đối xử với Thôi Hướng Bắc, hình như cũng không phải tốt như vậy, đồng chí nam mà, trong đầu ngoại trừ với người yêu, thì không hề nghĩ tới đối xử tốt với người khác.
Lúc ăn cơm Tô Mạn lại hỏi bọn họ học chuyên ngành gì, sau đó mời bọn họ lúc thường đến Nam Bình chơi, cũng có thể đi thăm xưởng gia dụng bên đó. Tuy rằng không ăn khớp gì với chuyên ngành của bọn họ, nhưng có thể thể nghiệm trước bầu không khí của đơn vị công tác một chút.
Bọn họ thế mới biết, vậy mà Tô Mạn đã là một xưởng trưởng.
Lúc trước Thôi Hướng Bắc vẫn nói người yêu của anh vô cùng xuất sắc, cực kỳ có năng lực, bọn họ đều nghĩ bởi vì là tình nhân trong mắt hóa Tây Thi, không nghĩ tới là sự thật. Mà lại không phải xuất sắc bình thường.
Xưởng trưởng à. Cho dù bọn họ tốt nghiệp đại học, lúc ra trường cũng không thể lập tức làm xưởng trưởng.
Sau khi vui vẻ cơm nước xong xuôi thừa dịp thời gian uống trà, Lý Hiểu Minh thì đi ra ngoài một chuyến. Khi trở về, thì mang theo một vài loại quả khô. Cái gì mà mứt hoa quả, hạt dưa đậu phộng linh tinh.
Đồng chí nữ người ta mời khách, bọn họ cũng không thể ăn không trả tiền, dù sao cũng phải trả lễ. Do Lý Hiểu Minh đi mua, lát nữa những người khác lại trả tiền.
“Đồng chí Tô Mạn cô hiếm khi lại đây một lần, trên đường trở về ăn ở trên xe. Không tốn bao nhiêu tiền, ngàn vạn lần đừng khách sáo với chúng tôi.”
Tô Mạn vô cùng vui vẻ nhận lấy: “Rất cảm ơn mọi người, tôi và Thôi Hướng Bắc còn chuẩn bị đi mua đấy. Xem ra cũng không cần đi rồi. Mọi người thật đúng là quá khách sáo. Lần sau mọi người đến Nam Bình, tôi cũng mời mọi người ăn thử đặc sản địa phương. Bên này tới tỉnh thành rất tiện, có thể ngồi thuyền đi.” Lại nói với Thôi Hướng Bắc: “Thôi Hướng Bắc, anh nhớ kỹ chuyện này nhé.”
Thôi Hướng Bắc cười gật đầu, trong lòng nghĩ đương nhiên là không có khả năng. Thật vất vả gặp mặt Tô Mạn, sao có thể dẫn theo mấy người này chứ?
Trước khi tiễn Tô Mạn lên xe, cuối cùng mấy người Lý Hiểu Minh có chút mắt nhìn, chủ động đề xuất quay về trường học. Chỉ tiễn Tô Mạn lên xe công cộng rồi rời đi.
Thôi Hướng Bắc vẫn không nói gì cả, Tô Mạn lén móc lấy đầu ngón tay của anh: “Con người của bạn học anh rất tốt. Anh phải nhớ ở chung thật tốt với bọn họ. Cũng đừng xúc động. Tình cảm bạn cùng lớp rất quý giá. Sau này rời khỏi trường học, anh mới có thể biết được bạn học hiếm có cỡ nào.”
Cô hiếm khi nói một câu thực tình thực lòng với Thôi Hướng Bắc. Những người bạn học này sao bao nhiêu năm, chỉ cần không chịu thua kém, trên cơ bản sẽ không lăn lộn quá tệ hại.
Nếu Tô Mạn không nghĩ tới đặt một nền móng vững chắc, cũng muốn vì những mối quan hệ bạn học này mà đi học đại học.
Thôi Hướng Bắc vốn đang bởi vì thời gian ở chung với Tô Mạn quá ít, có chút mất mát, nghe thấy tất cả những lời nói của Tô Mạn đều là suy nghĩ vì anh, bỗng chốc cảm thấy mình rất không trưởng thành.
Tô Mạn đều là vì tốt cho anh, đã vậy anh còn quá không hiểu chuyện.